“Đừng nói nữa!”
Vừa nghe thấy cái tên đó thì quản gia đứng phía sau liền cảm thấy run rẩy.
Ông ấy vội vàng tiếng lên phía trước ngăn dì Lưu lại, vươn tay túm tấy cổ áo của bà ta lôi ra phía sau sau đó nói: “Bà đang nói vớ vẩn gì đấy?”
Dì Lưu hung hăng trừng mắt nhìn quản gia giống như đang nhìn kẻ thù, nói: “Tôi nói đúng hay sai chẳng nhẽ trong lòng ông không rõ sao?!”
Câu nói này đột nhiên khiến quản gia không thể nói thêm được gì nữa.
Bởi vì… thái độ của dì Lưu rất dọa người.
“Để bà ấy nói!”
Ông Phó tức giận, nghiêm mặt nhìn dì Lưu: “Nói tiếp đi! Bà còn biết gì nữa?”
“Sau đó tôi không tin, vì thế nên đã cùng đi thăm mộ mẹ của cô Bạch với cô ấy một lần.
Lúc đó tôi phát hiện ra mẹ của cô Bạch chính là Bạch Tuyết phu nhân!”
“Tôi từng nhìn thấy phu nhân Bạch Tuyết rồi, điều này lão gia cũng biết.”
Sắc mặt của ông Phó trở nên vô cùng nặng nề.
Ông không đáp lại lời của dì Lưu, chỉ trầm tư hồi lâu sau đó mới quay sang nhìn quản gia, nói một câu: “Kết quả tôi bảo ông điều tra, có phải ông cũng điều tra ra như vậy không?”
“Lão gia…”
Quản gia ấp úng, cả người run rẩy.
“Nói!”
Ông Phó tức giận nói, quản gia sợ hãi quỳ sụp xuống, dập đầu giải thích với ông Phó: “Lão gia, tôi… tôi sợ lão gia đau lòng.”
“Năm đó mặc dù phu nhân Bạch Tuyết mang bụng bầu tới tìm lão gia nhưng như thế vẫn chưa có gì chắc chắn đứa bé năm đó chính là cô Bạch Tô!”
Xong rồi!
Khi quản gia nói ra những lời đó thì chuyện này coi như đã định, mọi chuyện đúng là như vậy.
Bạch Tô và Bạch Tuyết đúng là có quan hệ như thế!
Bởi vì những phong lưu năm đó nên bây giờ báo ứng đã đổ lên người con gái của chính ông.
Sau khi ông Phó nghe xong thì không thể ngồi yên một chỗ được nữa.
Ông bật dậy, cả người có chút lảo đảo.
Ông Phó cầm cây trượng chậm rãi đi về phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Đây là báo ứng có đúng không? Báo ứng!”
Quản gia nhìn dì Lưu sau đó lại nhìn bóng lưng của ông Phó, đột nhiên ấy ông thở dài một tiếng.
Nói với dì Lưu: “Haiz!”
Vẻ mặt của dì Lưu không có chút gì là hối hận cả, ngược lại bà ta còn dương dương tự đắc như thế này mới đúng! Phải như thế này!
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa kết thúc, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Cái gọi là kết thúc có lẽ là tất cả người thân của Bạch Tuyết phải chết, như thế mới gọi là kết thúc!
Nợ máu, trả máu!
Mà nợ tính mạng của Thời Sơ thì chắn chắn phải trả nhiều máu hơn!
Nếu như không phải Bạch Tô ra đời thì Bạch Tuyết cũng sẽ không tới tìm ông Phó.
Thì khi đó Thời Sơ cũng sẽ không bị chịu đả kích!
Ha ha ha ha ha, báo ứng đã tới rồi!
Dì Lưu đi về phòng của bà ta, lấy bức ảnh của Thời Sơ ra sau đó tỉ mỉ lau chùi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi thì một mình quản gia đứng ở phòng khách rất lâu, ông ấy cũng không biết bây giờ mình nên đi đâu.
Cuối cùng, quản gia run rẩy đi tới chỗ đặt điện thoại bàn, dùng đôi tay già nua nhấc điện thoại lên sau đó gọi cho Phó Vân Tiêu.
Quản gia đã có suy nghĩ thực ra lúc này nên gọi điện thông báo cho Phó Vân Tỷ là hợp lý nhất.
Bởi vì… Phó Vân Tỷ có biết tất cả những chuyện này thì cũng chẳng sao cả.
Chuyện này đối với Phó Vân Tỷ cũng chẳng có ân oán gì, hơn nữa anh ta lại rất thông minh, có lẽ sẽ nghĩ ra được cách để tổng hợp lại chuyện này.
Nhưng mà bây giờ người duy nhất mà quản gia có thể gọi điện được đó lại là Phó Vân Tiêu.
Chuyện năm đó… dù sao cũng phải do người trong cuộc giải quyết.
Ông Phó và mẹ Bạch Tô gặp nhau trong một lần ông Phó lên núi bàn chuyện làm ăn.
Lần đó ông Phó bị thương nhưng tìm khắp thôn cũng không có lấy một cái phòng khám.
Khi màn đêm buông xuống thì đúng lúc gặp được mẹ của Bạch Tô – Bạch Tuyết.
Bà ấy là thầy thuốc Đông y, những thứ đó đều học được