Bạch Tô tỉ mỉ nhìn vài lần ba tấm ảnh này.
Xem xong bất giác muốn trả lời Phó Vân Tiêu câu gì đó, đợi tay cô chạm lên màn hình cô mới phát hiện bản thân đang run lên.
Cô theo bản năng thu tay về, do dự một lát đem câu: “Sao vậy chồng?” viết thành dấu hỏi chấm gửi đi.
Nhưng sau khi cô gửi tin nhắn thì lại không hề nhận được câu trả lời của Phó Vân Tiêu.
Thời gian này Bạch Tô đau khổ, lo lắng không yên.
Rất lâu sau đó cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn trả lời của Phó Vân Tiêu: “Buổi tối anh muốn về nhà ăn cơm.”
“Được chồng, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh.” Bạch Tô dường như vội vàng trả lời Phó Vân Tiêu.
Sau đó quay người lại hôn Bạch Tiểu Bạch một cái: “Ngoan ngoan, mẹ gọi dì sang trông con nhé tối nay mẹ có việc bận rồi.”
Bạch Tiểu Bạch mở đôi mắt to tròn gật gật đầu rất nghe lời: “Mẹ, mẹ đi làm ạ?”
“Ừm.”
Bạch Tô gật đầu: “Mẹ phải đi làm mới có tiền mua đồ ngon cho con ăn.”
“Vâng vâng, mẹ cố gắng đi làm Tiểu Bạch ở nhà sẽ chăm chỉ học bài.”
Tiểu Bạch đang ủng hộ việc Bạch Tô đi làm, chuyện này vượt xa tượng tượng của cô.
Về điểm này Bạch Tô cũng không biết bản thân đã dạy dỗ Tiểu Bạch như thế nào, dường như đều là con bé tự học.
Sau khi cô thu xếp ổn thỏa Tiểu Bạch xong liền nhanh chóng bắt xe đến biệt thự của Phó Vân Tiêu đợi anh, cô mua đồ làm mấy món thường ngày cô hay nấu.
Dường như lúc cô nấu xong thì cũng là lúc Phó Vân Tiêu về.
Phó Vân Tiêu bước vào cửa, Bạch Tô giúp anh cởi áo khoác, chờ Phó Vân Tiêu rửa tay xong cô xới giúp anh bát cơm và mang thức ăn đến trước mặt anh.
Phó Vân Tiêu thích ăn rau xanh nhiều một chút, không thích ăn thịt gà.
Lần này, Bạch Tô nấu cơm dường như đều lấy rau xanh làm món ăn chính.
Cô nghĩ rằng sau khi Phó Vân Tiêu về sẽ cùng cô vừa ăn cơm vừa hỏi một số chuyện có liên quan đến tấm ảnh kia nhưng cô đợi rất lâu vẫn không thấy Phó Vân Tiêu mở miệng.
Bạch Tô chỉ có thể vừa ăn cơm vừa thấp thỏm đợi Phó Vân Tiêu lên tiếng.
Kết quả là Phó Vân Tiêu chỉ cau mày ăn món tôm lột vỏ rang trứng nhàn nhã khen một câu: “Hôm nay em làm món này khá ngon.”
“Chồng thích thì tốt rồi.”
Bạch Tô mở miệng nói trong lòng vẫn như cũ, thấp thỏm lo lắng không yên.
Phó Vân Tiêu ăn một miếng rau cải, không ngẩng đầu tiếp tục khen: “Cải xào cũng rất ngon.”
“Chồng thích là tốt.”
Bạch Tô một lần nữa mở miệng trả lời Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu tiếp tục ăn những món khác, Bạch Tô thực sự không nhịn được nữa nuốt nước miếng do dự một lát: “Chồng à, anh có gì muốn nói với em không?”
“Không phải là anh vẫn đang nói chuyện với em sao?”
Phó Vân Tiêu hỏi ngược lại trong lời nói không rõ cảm xúc là gì, Bạch Tô nghe xong có chút run run.
“Về việc cá nhân của anh.”
Bạch Tô tiếp tục nói...Anh gửi cho cô ba tấm ảnh chẳng có nhẽ anh không có ý muốn thăm dò cô sao?
“Không hỏi chuyện cá nhân.”
Phó Vân Tiêu lại mở miệng, nói xong câu đó thì anh cũng buông đũa xuống, ưu nhã lau miệng tỏ ý đã ăn no rồi.
Ngược lại, Bạch Tô càng ngồi không yên, cô do dự một lát nhưng vẫn đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu rót cho anh một cốc nước và bắt đầu giải thích.
“Chồng à, sự việc hôm nay ở bệnh viện.....”
“Lần sau có đi gặp mặt thì cũng đừng gặp cái người đàn ông nào xấu xí như vậy.”
Phó Vân Tiêu không đợi Bạch Tô giải thích đã trực tiếp nói với cô câu này.
“Vâng.”
“Lần sau mà có xảy ra xung đột với người khác thì nhất định phải đánh người ta trước, người phụ nữ của anh không được để người khác bắt nạt.”
Câu nói này có lẽ là nói vụ mâu thuẫn giữa cô và Từ Trường Thư.
Bạch Tô vội vàng trả lời: “Dạ vâng ạ.”
“Giữ khoảng cách với Phó Cảnh Hoài.”
Điều kiện cuối cùng, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh.
Bạch Tô nghe xong cũng không dám làm trái liền trực tiếp nói: “ Ừm ừm được thôi.”
Nói xong