Dì Thiền có chút khó xử nói.
“Hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang gào thét ầm ĩ ở trong phòng, tôi sợ lắm.
Vừa rồi gấp quá nên tôi đã khóa cửa nhốt cô ấy lại rồi.”
“Cô Nhiêu… bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi…”
Trong tình thế cấp bách, dì Thiền đã bắt đầu gọi thư ký Nhiêu là cô Nhiêu rồi.
Thực ra trước kia đúng là các thư ký như thư ký Nhiêu khi tới chỗ Lâm Lập đều được cho rằng bọn họ được nuôi dưỡng.
Nhưng mà sau khi hoàn thành khóa huấn luyện vô cùng đáng sợ của Lâm Lập thì bây giờ họ mới bắt đầu làm những công việc bình thường.
Lâu lắm rồi không nghe thấy cách xưng hô ấy, thư ký Nhiêu nghe xong thì cảm thấy vô cùng thân thương.
Cảm giác thân thương đó càng khiến cô ta kiên định vào quyết định vừa rồi của mình.
Cô ta vội vàng an ủi dì Thiền: “Không sao, anh Lâm cũng đã nghĩ xong việc phải đối xử như thế nào với cô Bạch Tô đó rồi.
Bây giờ anh Lâm đang kêu tôi qua đó sau đó đưa cô ấy đi.”
Nghe vậy dì Thiền mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Ở đầu dây bên kia, dì Thiền lên tiếng hỏi.
Thư ký Nhiêu suy nghĩ một lát sau đó nói: “Dì cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần làm gì cả, cũng không cần quan tâm tới cô ấy.
Sau khi tới nơi tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
“Được.”
Sau khi nghe thư ký Nhiêu nói xong dì Thiền mới thở phào nhẹ nhõm sau đó cúp điện thoại.
Thư ký Nhiêu nhìn thấy trực thăng đã bay lên cao sau đó lại nhìn những đám mây bồng bềnh phía dưới, cuối cùng cô ta đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Quyết định tiếp theo này là quyết định đầu tiên mà cô ta không làm theo lời của Lâm Lập.
Trước kia, tất cả các chị em của cô ta tự đưa ra quyết định đã đều chết hết rồi.
Trước kia mọi người đều nói Lâm Lập yêu quý cô ta nhất, cũng cưng chiều cô ta nhất.
Vì thế nếu như lần này cô ta sẽ đưa ra quyết định trước mặt một người phụ nữ mà Lâm Lập yêu quý thì hắn sẽ như thế nào?
Thư ký Nhiêu rơi vào trầm tư nhưng rất nhanh sau đó đã thu hồi lại suy nghĩ.
Không sao cả.
Dù làm như thế nào thì cô ta cũng sẽ không hối hận!
Khi trực thăng chậm rãi hạ cách xuống tòa lâu đài nơi Bạch Tô đang ở thì thư ký Nhiêu cảm thấy vô cùng thân thương.
Cô ta lẳng lặng đi vào trong sân sau đó chậm rãi bước lên nhà.
Vừa nhìn thấy thư ký Nhiêu, dì Thiền lập tức lên đón, bà ấy cẩn thận chỉ vào căn phòng Bạch Tô đang ở, nói: “Cô gái đó đang bị nhốt ở bên trong.”
“Được rồi, dì có thể đi xuống rồi.”
Thư ký Nhiêu nói tiếp: “Dì về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dì Thiền nghe thư ký Nhiêu nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì… nơi này giống như tường đồng vách sắt.
Lâm Lập chưa bao giờ đưa người ngoài vào đây, nếu như đưa người ngoài vào đây thì chắc chắn người đó không phải là người tầm thường.
Nếu đã không tầm thường thì đương nhiên sợ phải gánh vác trách nhiệm.
Dì Thiền nghe theo lời của thư ký Nhiêu, nhanh chóng đi về phòng của mình.
Sau khi dì Thiền đóng cửa lại thư ký Nhiêu mới đi tới trước căn phòng của Bạch Tô.
Cô ta chậm rãi nhập mật khẩu sau đó mở cửa.
Vốn dĩ Bạch Tô đã hò hét đến mệt lả người, đang ngồi yên để bảo toàn năng lượng thì sau khi nghe thấy tiếng mở cửa cô liền bật dậy sau đó vội vàng đi về phía cửa.
Nhưng mà khi ra tới cửa, Bạch Tô đột nhiên sững người.
Bởi vì… người mà cô nhìn thấy chính là thư ký Nhiêu.
“Thư ký Nhiêu, sao lại là cô?”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn thư ký Nhiêu.
Thư ký Nhiêu khẽ liếc nhìn Bạch Tô sau đó cười: “Ngạc nhiên lắm à?”
“Vì thế cô đã cứu tôi, sau đó lại bắt tôi sao?”
Bạch Tô bị thư ký Nhiêu làm cho cảm thấy choáng váng.
Thực ra dựa theo suy đoán mà nói, có lẽ người của thư ký Nhiêu ở đây đã cứu cô mới đúng.
Lúc nãy người kia nói người cứu Bạch Tô là thiếu gia.
Nếu đã gọi là thiếu gia thì chỉ có thể là đàn ông, mà người đàn ông này… là Lâm Lập?
“Anh Lâm Lập đã cứu cô.”
Lúc Bạch Tô đang suy nghĩ