Bạch Tô co rúm người lùi lại phía sau.
Sau khi đối phương nói xong những lời này thì cô càng lạnh tóc gáy.
Cô ngơ ngác hỏi đối phương một câu: “Vậy bậy giờ thì sao? Bây giờ là thứ mấy rồi?”
Bạch Tô đã bị nhốt quá lâu, nhiều ngày ở trong vòng nguy hiểm thế nên cô đã quên mất thời gian, cũng không biết hôm nay là thứ mấy trong tuần.
Lúc này, giọng nói của người phụ nữ kia lại vang lên, câu trả lời của cô ta càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ta nói: “Vừa vặn hôm nay là thứ sáu.”
Câu nói này khiến Bạch Tô ngã khuỵu xuống đất, qua một hồi lâu cũng không thể ngồi dậy.
Đúng lúc đó bên ngoài đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, là ánh sáng khi cửa được mở ra.
Tiếp theo có một người chậm rãi đi vào bên trong.
Bạch Tô kinh nhạc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ trước cửa, cô sợ hãi lui lại phía sau.
Lúc này, những đả kích liên tiếp đã khiến cô quê mất việc sợ hãi, thậm chí cô không biết phải làm gì khác ngoài việc lùi lại phía sau.
Cô muốn bỏ trốn theo bản năng, không biết mình có thể làm gì được nữa.
“Được rồi, chụp ảnh thôi!”
Người đàn ông cao to cầm đầu mất kiên nhẫn nói, hắn cầm chiếc gậy gõ gõ vào lồng sắt, sau đó mấy người phụ nữ bên cạnh Bạch Tô chậm rãi đứng dậy đi về phía mấy người đàn ông.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín…
Bạch Tô kinh ngạc nhìn những người phụ nữ đó, cô thầm đếm có 9 người!
Tại sao những người phụ nữ đó lại ngoan ngoãn làm theo như vậy.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ đã không còn chút gì gọi là muốn đấu tranh nữa rồi, thậm chí ngay cả sợ hãi cũng không.
Nếu có thì chỉ là… trái tim như tro tàn!
Bạch Tô vàng cảm thấy đáng sợ hơn.
Vừa rồi người phụ nữ kia còn hỏi cô có phải đây là lần đầu tiên cô bị bán không.
Vì thế nếu như không phải bị bán lần đầu tiên thì sẽ xảy ra tình huống này ư?
Bạch Tô sợ hãi lui lại phía sau.
Lúc này một người đàn ông cầm côn sắt đi tới trước mặt Bạch Tô, hắn gõ gõ vào lồng sắt bên người cô.
Âm thanh ong ong vang lên khiến người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
Bạch Tô sợ hãi nhảy dựng lên theo phản xạ.
Lúc Bạch Tô nhảy dựng lên, người đàn ông túm lấy cánh tay cô rồi lôi vào đám người, hét lên: “Đủ rồi! Tổng cộng 10 người!”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn tất cả mọi người bị dẫn đi.
Cô sợ hãi muốn chạy về.
“Tôi không đi, tôi không muốn đi, các anh nhốt tôi lại đi.”
Nhưng mà tiếng đáp lại cô chỉ là tiếng dọa nạt phát ra từ những côn sắt, những người phụ nữ trước mặt không chút biểu cảm gì, chỉ máy móc tiến lên phía trước.
Bạch Tô cảm thấy sợ hãi bao trùm xung quanh mình.
Tại sao lại không chống cự, những người này bị sao vậy?
Cô sợ hãi tới mức muốn bắt mọi người rồi hét lên, nhưng mà cô cũng sợ.
Bọn họ xếp hàng xong, từng người từng người bị dắt tới một căn phòng nhỏ bị đóng kín, sau đó lần lượt đi vào trong.
Người phụ nữ đầu tiên đi vào là một người phụ nữ chân dài, tóc vàng, mắt xanh.
Thế nhưng sau khi cô ta ra ngoài thì bộ quần áo trên người đã thay thành một bộ coslay mèo con gợi cảm.
Trên gương mặt của cô ta thậm chí còn hiện lên nụ cười cuồng dã, hài lòng đi ra khỏi đám người sau đó đi tới một căn phòng khác.
Lúc này cô mới nghe được những giọng nói nho nhỏ từ những người phụ nữ đang xếp hàng.
“Đẹp quá, thật sự là xinh quá đi mất!”
Nghe xong những lời đó, Bạch Tô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tại sao những người phụ nữ này lại khen loại quần áo đó đẹp vậy.
Người phụ nữ thứ hai đã bước vào, cô ta là một người phụ nữ da đen rất xinh đẹp, dáng người thon dài trông vô cùng gợi cảm.
Sau khi người phụ nữ đó ra ngoià thì khoác một chiếc áo choàng trong suốt, chỉ được che đi những chỗ nhạy cảm.
Thoạt nhìn trông vừa gợi cảm lại vừa phong cách thế nhưng vẫn kém so với quần áo của người thứ nhất một chút.
Tất cả mọi người vẫn đều cảm thán như cũ.
Lúc này người thứ ba đã bước vào trong.
Rồi lại đi ra.
Người thứ tư đi vào, rồi lại đi ra.
Bạch Tô đếm từng người từng người một đến tận lúc người thứ chín đã bước vào, chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn quần áo của những người đó, cái sau không đẹp bằng cái trước, mà nụ cười trên gương mặt của bọn họ cũng dần dần trở nên