Nghe thấy vậy, Phó Vân Tiêu vội vàng nắm chặt lấy tay Bạch Tô sau đó lo lắng nói với cô: “Không phải mơ, đúng là tôi, tôi tới rồi đây.”
Thé nhưng sau khi dứt lời, Bạch Tô lại nhắm chặt mắt không hề phản ứng lại.
Phó Vân Tiêu vội vàng đưa tay lên sờ trán Diệp Vãn, trán cô nóng ran.
Mà cơ thể của cô cũng không ngừng run rẩy.
Trên người cô có rất nhiều vết trầy xước, khuôn mặt thì trắng bệch.
Bị sốt có thể khiến cho sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt tới mức nào chứ.
Cơ thể cô căng cứng, liếc mắt đã biết cô gầy hơn so với lúc trước khá nhiều.
Phó Vân Tiêu tức giận nắm chặt tay.
Nhìn tình hình cấp bách bên ngoài, hắn nói với Mạc Phi: “Cậu đưa Diệp Vãn tới bệnh viện trước, tôi đánh lạc hướng bọn người kia.”
Nói xong Phó Vân Tiêu trèo lên cửa sổ lên nóc xe.
Khi một chiếc xe đuổi tới, Phó Vân Tiêu nhảy lên nóc chiếc xe đó sau đó mau chóng trườn vào từ phía cửa sổ.
Thấy Phó Vân Tiêu đã thành công thì Mạc Phi tăng tốc lái xe về một hướng khác.
Thế nhưng đột nhiên có một chiếc xe xuất hiện ở đuôi xe của Mạc Phi, chiếc xe đó nhanh chóng đuổi kịp sau đó đâm thẳng vào sau xe của Mạc Phi.
Kiểu đó hoàn toàn là muốn ép bọn họ phải chết.
Mà sau chiếc xe đó dường như còn có một đoàn xe đang tập hợp từ tứ phương tám hướng lao về phía Mạc Phi.
Quá cấp bách rồi!
Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy tình huống nào cấp bách như bây giờ!
Mạc Phi vội vàng nhìn xung quanh xem có còn đường nào để tháo chạy nữa không nhưng mà không hề có.
Tất cả đường lui đều đã bị chặn! Hắn không còn đường lui.
Nếu như chiếc xe đuổi theo đằng sau chỉ là một tên sát thủ bình thường thì cũng thôi.
Thế nhưng… kẻ đuổi theo phía sau lại là kẻ không màng đến mạng sống mà muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Người đàn ngồi trên chiếc xe Jeep đuổi theo Mạc Phi chính là thư ký Nhiêu.
Cô ta lúc này giống như một con hổ đang rình mồi, nhìn chămg chằm vào chiếc xe của Mạc Phi.
Đôi lúc còn đưa mắt nhìn về những chiếc xe bao vây ở tứ phương tám hướng.
Bây giờ… chỉ sợ đã không kịp nữa rồi!
Đương nhiên cô ta nhận ra những chiếc xe đó.
Không cần nghĩ cũng biết những người đó là do Lâm Lập sắp xếp.
Nói cách khác, kế hoạch của cô ta đã bại lộ!
Lúc này cô không còn lựa chọn nào khác, lựa chọn duy nhất lúc này đó chính là giết!
Chỉ có giết Bạch Tô cô ta mới có một đường sống.
Mặc dù không còn đường sống cũng không sao cả, miễn là có thể tiễn Bạch Tô đi, Lâm Lập sẽ không còn dây phải những rắc rối nữa, vì thế có chết thì cô ta cũng thấy đáng!
Thư ký Nhiêu nheo mắt cẩn thận nhìn xe của Mạc Phi.
Thấy trước mắt có một cây cầu lớn bên cạnh dòng sông.
Cô ta đột nhiên tăng tốc lao về phía xe Mạc Phi.
Mạc Phi đang nghĩ cách giải quyết thì đột nhiên một cú va chạm lớn khiến hắn rùng mình.
Mạc Phi nhìn về phía sau thì thấy chiếc xe đó vẫn còn muốn tấn công thêm lần nữa.
Mạc Phi vội vàng quay đầu xe.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi!
Chuếc xe kia lại liều mạng lao về phía bọn họ, tăng tốc cực nhanh lao về phía này.
Lại một cú va chạm mạnh khiến chiếc xe xê dịch về một bên cầu.
Chiếc xe được dây xích chặn lại thế nhưng một bánh xe đã lơ lửng trong không trung.
“Bạch Tô! Tỉnh mau!”
Mạc Phi thấy tình hình đã trở nên phức tạp, lúc này đã không kịp để xử lý nữa rồi.
Tia hy vọng duy nhất của hắn đó chính là đưa Bạch Tô ra khỏi xe.
Chiếc xe đã không chịu sự khống chế của hắn nữa, hắn vội vàng cởi dây an toàn sau đó nhoài người tới chỗ Bạch Tô.
Hắn lại hét lớn về phía Bạch Tô: “Bạch Tô, tỉnh