Nhiêu Mạn bị đẩy ngã trên mặt đất, cô ta khó tin nhìn Lâm Lập.
Thế nhưng Lâm Lập bước đi rất nhanh, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô ta.
Vì ra ngoài vội vàng mà ngay cả cửa cũng không đóng.
Lâm Lập xông đến nói với mọi người: “Người đâu?”
Mọi người vội càng đáp lại: “Vẫn còn đang nằm trên du thuyền, bởi vì tình trạng sức khỏe của cô ấy quá kém nên không thể di chuyển được.”
Lâm Lập nghe xong thì cũng không tức giận, hắn chỉ nhanh chóng lái xe tới địa điểm mà mọi người nói.
Khi đến nơi có chiếc du thuyền, Lâm Lập vội vàng lên đó.
Bởi vì Lâm Lập đến nên những bác sĩ vốn dĩ đang ra sức khám bệnh cho Bạch Tô lúc này lại càng chăm chú quan sát tình hình sức khỏe của cô hơn.
Lâm Lập cau mày nhìn cả quá trình khám bệnh.
“Rốt cuộc có khả năng sống tiếp hay không?”
Giọng nói của Lâm Lập lạnh như băng, mọi người nghe xong đều cảm thấy run rẩy.
Tất cả mọi người yếu ớt nhìn Lâm Lập.
Thậm chí có bác sĩ còn dừng động tác lại.
Lâm Lập nhìn mọi người như thế thì tức giận hét lên: “Trả lời tôi!”
“Anh Lâm, cô Bạch Tô được cứu lên quá muộn, có thể… có thể lành ít dữ nhiều.”
“Cứu! Mau nghĩ cách cứu sống cô ấy cho tôi.
Nếu như cô ấy không thể sống tiếp vậy các người cũng xuống biển để cá ăn mất xác đi!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Lập nói nhiều như vậy, lại còn vô cùng giận dữ.
Sau khi nói xong câu đó, hắn liền ngôi yên trên chiếc ghế cách đó không xa để quan sát hành động của mọi người.
Lâm Lập lẳng lặng nhìn họ họ, bởi vì Lâm Lập đã đến nên bác sĩ và tất cả mọi người đều im lặng bắt đầu kiểm tra sức khỏe của Bạch Tô, không ngừng đưa ra phương án điều trị khả thi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ban ngày biến thành ban đêm, ban đêm lại càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng, tuy không nhìn thấy phong ba bão táp thế nhưng phong ba bão táp lại nổi lên ngay bên cạnh!
…
Lúc này, Phó Vân Tiêu cũng trắng đêm không ngủ.
Lúc Phó Vân Tiêu đánh lạc hướng của tất cả kẻ thù sau đó quay lại nơi đã hẹn với Mạc Phi thì lại phát hiện không thấy bóng dáng của Mạc Phi đâu cả.
Thân thủ của Phó Vân Tiêu rất tốt, mười mấy người thì cũng không thể đánh lại hắn tam thế nhưng lấy một đánh một trăm thì lại là một cuộc đọ sức.
Cuối cùng sự thật đã chứng minh, hắn thắng rồi.
Hắn ngồi chờ đợi ở địa điểm đã hẹn với Mạc Phi, Phó Vân Tiêu yên lặng dựa vào tường, cảm giác thể lực của mình xuống dốc rất nhanh thế nhưng hắn ép bản thân mình không được phép ngủ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ dẫn theo hai chiếc xe đi tới phía này, từ xa xa cô ta nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì vội vàng chạy tới, hỏi: “Có thấy Mạc Phi đâu không?”
Người phụ nữ đó là bạn gái của Mạc Phi.
Phó Vân Tiêu lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn bạn gái của Mạc Phi, hắn há miệng định nói thế nhưng chưa nói được gì đã ngất đi rồi.
Đến khi Phó Vân Tiêu tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Vừa mới tỉnh dậy hắn đã vội vàng muốn xuống giường đi tìm Mạc Phi và Bạch Tô.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu lại nhìn thấy vẻ mặt đau thương của bạn gái Mạc Phi.
“Lê Tháp,”
Phó Vân Tiêu chào hỏi người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, lúc này hắn mới phát hiện ra trên mặt cô ta toàn là nước mắt.
“Sao thế?”
Phó Vân Tiêu cau mày quan sát nét mặt của Lê Tháp.
Lê Tháp không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn về phía xa xa.
Trên chiếc ghế phía xa có đặt một bộ quần áo và một chiếc bùa hộ thân bên trên.
Phó Vân Tiêu vẫn nhớ bộ quần áo đó, đó chính là quần áo Mạc Phi mặc ngày hôm đó.
Bùa hộ mệnh Phó Vân Tiêu cũng đã từng nhìn thấy khi còn đi làm, đó chính là bùa hộ mệnh Mạc Phi luôn mang bên người.
Bùa hộ mệnh này là khi mẹ Mạc Phi còn sống đã