Lâm Đạt cùng một đám người chạy nhanh đến khách sạn nơi Erica đang ở một cách đầy đe dọa, nhưng cũng không hề bứt giây động rừng.
Lúc này Erica còn đang ở trong phòng phá giải cửa ải khó khăn nhất, cậu cau mày, vô cùng tập trung.
Nếu như vượt qua được cửa ải khó khăn này, cậu sẽ có thể trực tiếp ăn cắp tin tức cốt lõi nhất của công ty Phó Vân Tiêu.
Nhưng, rõ ràng công ty Phó Vân Tiêu có cao thủ.
Erica từ trong thâm tâm vô cùng thán phục vị cao thủ tạo nên bức tường lửa mạnh mẽ này của công ty Phó Vân Tiêu, cậu hack nó lâu như vậy cũng không nghĩ ra được cách để phá tiếp.
Nhưng cái gì càng thử thách càng đáng thử, mỗi tế bào trong cậu lúc này đều cảm thấy rất hứng thú với đối phương.
Bởi vì hưng phấn, cho nên căn bản không chú ý tới bên ngoài có nguy hiểm.
Thẳng đến khi bên ngoài có người gõ cửa, cậu mới bị dọa sợ lập tức cảnh giác quay đầu, dựng lỗ tai cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa.
Ngoài cửa truyền tới rõ ràng không chỉ có một người.
Có nguy hiểm.
Đây là phán đoán đầu tiên của cậu.
Cậu lập tức tắt máy tính, sau đó làm bộ như mặt đầy buồn ngủ đi mở cửa, khoảnh khắc mở cửa ra liền nhìn thấy cảnh sát, hơn nữa ở bên cạnh còn có một đám người nhìn như lập trình viên.
Cậu không khỏi ngáp một cái, lạnh nhạt hỏi một câu, "Các anh có chuyện gì không?"
"Chúng tôi cần vào phòng kiểm tra một chút.
Đây là lệnh khám xét của chúng tôi."
Nói xong, cảnh sát liền đi vào phòng, Erica cũng không ngăn cản, mặc cho người khác đi vào phòng, tìm kiếm khắp nơi.
Phòng trong khách sạn Bạch Tô ở là một căn phòng bình thường, có một phòng tắm, một phòng đọc sách, một phòng khách, nhìn vô cùng đơn giản.
Cảnh sát đã kiểm tra từ trong ra ngoài nhiều lần nhưng không tìm thấy ai ngoại trừ Erica, họ nhanh chóng đi đến cửa sổ và nhìn xuống để đảm bảo không có ai trốn thoát bằng cách nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng khi đến cửa sổ, họ phát hiện không có ai cả!
Nói cách khác, thật sự chỉ có một cậu bé nhìn khoảng bốn năm tuổi ở trong phòng.
"Người lớn ở đây với cháu đâu rồi?"
Cảnh sát cau mày, hướng về phía Erica nói.
"Mẹ đi ra ngoài rồi, chỉ có mình cháu thôi, có chuyện gì không chú cảnh sát, cháu buồn ngủ quá."
Erica ngáp một cái, cậu không nói lời nào thì nhìn rất lạnh lùng, nhưng vừa mở miệng nói chuyện liền cảm thấy rất đáng yêu rất đẹp trai, trong nháy mắt làm cho rất nhiều người khi nói chuyện với cậu cũng không tự chủ trở nên dịu dàng hơn.
"Có khi nào nhầm rồi không."
Lúc này có một người quay đầu lại hỏi Lâm Đạt.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, dù sao trước mặt chỉ có một cậu nhóc khoảng bốn năm tuổi, đứa trẻ bốn năm tuổi này cũng không thể đi hack hệ thống máy tính được.
Lâm Đạt cũng không khỏi nghi ngờ, sau đó cùng cảnh sát nói, "Nhưng, đây không phải địa điểm mà các anh đã điều tra ra sao?"
Nhưng đây chính là sự thật, chỉ có một cậu bé bốn năm tuổi, tình huống trước đó liền bị lật ngược.
"Bỏ đi bỏ đi, chắc là sai rồi, chúng ta đi điều tra lại một lần nữa."
Lúc này, một nữ cảnh sát nhìn cậu bé đẹp trai như vậy, thật sự không đành lòng tiếp tục quấy rầy cậu bé nữa, vì vậy liền chuẩn bị rời đi.
Mọi người dường như cũng quyết định như vậy, nhưng khi mọi người đi ra, Lâm Đạt liền chú ý tới một cái máy tính đặt trên bàn.
"Đi xem cái máy tính đó một chút."
Đột nhiên một người giám sát nói với một trong những lập trình viên.
Trong nháy mắt, một người liền nhanh chóng đi tới trước máy tính, mở máy tính ra bắt đầu kiểm tra, còn Erica thì bị mọi người cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cậu.
Trên mặt cậu lúc này cũng không có quá nhiều biểu tình, nhìn có vẻ rất dửng dưng.
Mặc kệ mọi người thích kiểm tra gì thì cứ kiểm tra.
Thân hình nhỏ nhắn của cậu thẳng tắp.
Nhưng lập trình viên đã bị choáng váng bởi một hệ thống mà cậu chưa từng thấy trước đây đang chạy sau khi máy tính được bật lên.
Cậu ngơ ngác nhìn cái hệ thống đó, cẩn thận nhìn chằm chằm từng chữ một trên hệ thống, rõ ràng mỗi một con số đều rất quen thuộc, nhưng gộp lại thành tổ hợp