Bạch Tô sợ hãi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Phó Vân Tiêu ánh mắt của cô đã bị anh thu hút hoàn toàn.
Phó Vân Tiêu vô thức nắm chặt tay, anh đang căng thẳng, anh không thể kiểm soát được chính mình.
Cô gái đang ngồi bên bàn ăn lúc này và cô gái trong ký ức của anh không có gì quá khác biệt, vẻ ngoài không có nhiều thay đổi lắm chỉ là cô có vẻ đã trở nên điềm tĩnh, trầm buồn hơn.
Đây không phải là một tính từ hay lắm để hình dung về cô.
Bạch Tô lúc trước của Phó Vân Tiêu là người mà anh có thể nhìn ánh sáng trong mắt của cô, ánh sáng đó ngập tràn hy vọng và có thể xua đi mọi mây mù trên thế gian này.
Còn ánh mắt Bạch Tô bây giờ rất giống với ánh mắt của nhiều người phụ nữ đã có chồng khác, là kiểu đã mất đi sự nhiệt tình với cuộc sống, mọi thứ cũng chỉ là trôi qua ngày mà thôi.
Từ cách ăn mặc và trang điểm hiện tại của cô có thể thấy cuộc sống của cô cũng rất ổn, người mà cô lấy nhất định cũng là một người có tiền nhưng anh thấy hình như có một cảm giác nào đó đã thay đổi rồi.
Và ánh mắt Bạch Tô nhìn anh bây giờ là ánh mắt nhìn một người xa lạ.
Cảm giác xa lạ mà cô đang nhìn anh bây giờ làm cho Phó Vân Tiêu càng khẳng định Bạch Tô thật sự đã quên anh là ai rồi.
Anh chầm chậm tiến lại gần đứng trước mặt cô.
Nhan Thư đang đứng bên cạnh, thấy hai người Bạch Tô và Phó Vân Tiêu gặp lại nhau thì đương nhiên cô không muốn tránh đi.
Nhan Thư muốn nhìn xem cô mất công kéo hai người lại gần nhau như vậy rồi thì khung cảnh hai người gặp nhau sẽ như thế nào, quen nhau lại từ đầu như thế nào.
Nhưng theo ước định của cô và Phó Vân Tiêu thì bây giờ Nhan Thư phải nhanh chóng tránh sang một bên.
Bạch Tô cảm nhận Nhan Thư đang tránh ra ngoài nên không tránh khỏi cảm thấy hơi căng thẳng nhưng ánh mắt cô nhìn Phó Vân Tiêu vẫn không rời đi.
Cô nhìn anh rồi chớp chớp mắt, hàng lông mi dài của cô cũng theo đó mà di chuyển, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của Phó Vân Tiêu.
“Đã lâu không gặp.”
Phó Vân Tiêu đứng ở bên cạnh, nhìn cô và nghiêm túc nói.
Nhưng ánh mắt của Bạch Tô chỉ toàn vẻ nghi hoặc không hiểu.
Sao anh ta lại nói là lâu rồi không gặp, hai người bọn họ không thể là lâu rồi không gặp được.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Bạch Tô ngơ ngác nhìn Phó Vân Tiêu, lúc cô bắt đầu nói thì cô mới nghĩ ra: Lẽ nào nhân vật chính trong câu chuyện lúc nãy kia là mình?
Bởi vì mình trông giống vợ của người đàn ông này?
Nhưng cô có thể khẳng định, cô không phải là vợ của người đàn ông này.
Lâm Lập mới là thanh mai trúc mã của cô.
“Thật xin lỗi anh, tôi đã nghe câu chuyện Nhan Thư kể nhưng tôi nghĩ tôi không phải là người mà anh muốn tìm.
Tôi có thể chắc chắn với anh chuyện này.”
Cô mở lời, giọng nói của cô vẫn không hề thay đổi, vẫn là giọng nói của Bạch Tô.
Phó Vân Tiêu càng trở nên kích động hơn.
Phó Vân Tiêu không nói gì cả, anh đi đến trước mặt Bạch Tô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, rồi kéo cánh tay áo của cô lên, phát hiện trên tay cô có một vết sẹo hình lưỡi liềm.
Lúc trước, có một buổi tối lúc Bạch Tô đi trong bóng tối, cô không cẩn thận đập tay vào mặt đồng hồ mà Phó Vân Tiêu đang đeo.
Cũng không hiểu cô đập kiểu gì mà da bị rách, tạo thành một vết sẹo hình lưỡi liềm.
Từ đó, Phó Vân Tiêu không bao giờ đeo đồng hồ nữa.
Bây giờ nhìn thấy vết sẹo này của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu càng chắc chắn cô gái trước mặt là Bạch Tô.
Là Bạch Tô của anh.
Khi anh còn đang suy nghĩ thì Bạch Tô đã nhanh chóng rụt tay lại rồi trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái: “Xin anh giữ tự trọng.”
Cô không biết xưng hô với người đàn ông trước mặt này như thế nào.
Nên chỉ gọi chung chung như vậy.
Nói xong, Bạch Tô quay người định đi, cô muốn tránh xa Phó Vân Tiêu một chút.
Nhưng Phó Vân Tiêu đã nhanh chóng bước tới trước mặt Bạch Tô, anh nắm cổ cô tay cô rồi kéo cô vào lòng.
Phó Vân