Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

291: Chồng Của Em Rốt Cuộc Là Người Như Thế Nào


trước sau


Bạch Tô hiến Phó Vân Tiêu một cái rồi lạnh lùng bỏ đi.
Vì lần hạ cánh khẩn cấp này, đều khiến mọi người khiếp sợ, hãng hàng không đã chịu trách nhiệm, thanh toán toàn bộ chi phí và bố trí phòng cho tất cả mọi người ở khách sạn trên đảo này.
Cuối cùng Bạch Tô cố gắng chịu đựng cho đến khi lửa trại kết thúc để đi về phòng.
Cô khóa cửa, sau đó vào phòng tắm.

Cô chuẩn bị tắm rửa thoải mái, sạch sẽ sau đó lên giường đánh một giấc sau để kết thúc một ngày có chuyến đi tồi tệ này, như vậy có thể thoát khỏi Phó Vân Tiêu.
Kết quả đợi đến khi Bạch Tô tắm rửa xong xuôi chuẩn bị lên giường thì chuông cửa vang lên, Bạch Tô nhíu mày, khó chịu đi ra mở cửa, lỡ như là người của hãng hàng không, thì cũng không lịch sự trả lời lại.
Nhìn qua mắt mèo ở ngay cửa, hóa ra là người đàn ông tự nhận mình là diễn viên - Lục Triều.

Hơn nữa trên tay anh ta còn cầm một bó hoa tươi, để kiểu tóc mà anh cho là rất ngầu, rồi giả bộ lịch lãm bấm chuông cửa.
Bạch Tô phát ngán khi nhìn thấy gương mặt được gọi là đẹp trai này, thật lâu sau, Bạch Tô yên lặng không lên tiếng, quyết định giả bộ mình đã nghĩ ngơi.
Nhưng Lục Triều vẫn không chịu buông xuôi, tiếp tục nhấn chuông cửa lần thứ hai, lần thứ ba rồi lần thứ tư.
Hơn nữa lúc này anh còn lên tiếng: "Tôi biết em ở đang ở bên trong."
Lục Triều sửa lại đóa hoa trước ngực, dường như vô cùng tự tin với lời tỏ tình đêm nay của bản thân.
"Tôi đã chắn chắn có em ở bên trong tôi mới đến, đừng xấu hổ, tôi biết em rất kinh hỷ khi tôi theo đuổi em."
Kinh hỷ cái rắm.

Bạch Tô thực sự ghê tởm muốn chửi thề.

Nhưng, cô không còn cách nào khác, vô thức giữ chặt lấy tay nắm cửa nói với người đàn ông ở bên ngoài: "Anh đi đi, tôi đang nghỉ ngơi."
"Đêm nay tuyệt vời thế này mà đi nghỉ sớm như vậy chẳng phải là quá lãng phí sao, hay là em mở cửa cho anh đi, chúng ta cùng đi uống rượu, tán gẫu.

Em xem trăng đêm nay đẹp thế cơ mà."
Lục Triều nói.
Bạch Tô nghe anh nói như vậy cả người liền nổi da gà
Cô quay đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, mặc dù ánh trăng thật sự rất đẹp, nhưng nghĩ đến phải cùng tên Lục Triều này ngắm trăng thật khiến cô buồn nôn.
"Anh đi đi! Tôi sẽ không mở cửa đâu!"
Bạch Tô cứ kiên trì nói câu này.
Kết quả, Lục Triều vẫn như cũ đứng bên ngoài cửa không chịu đi, anh nói vọng vào trong với Bạch Tô một câu: "Cô Bạch, tôi đến đây vô cùng chân thành, cô cứ từ chối để người ta đứng ngoài cửa thế này thật là không được lịch sự cho lắm đó nha..."
"Tôi khuyên anh mau chóng rời đi, nếu không chồng của tôi sẽ tức giận đó, tôi không chắc anh ấy sẽ làm nên những chuyện điên rồ gì."
Bạch Tô không còn cách nào khác, đành lấy Phó Vân Tiêu ra đỡ đạn, mặc dù cô không hề muốn như vậy nhưng có thể mau chóng đuổi con ruồi này đi, chỉ đành dùng đến kế sách này.
"Được thôi, thế em mở cửa, để tôi nói chuyện với chồng của em, có lẽ anh ta sẽ bằng lòng rời đi, để lại cho hai chúng ta một không gian riêng tư, thế giới của hai người."
Giọng điệu của Lục Triều có ý khiêu khích, trêu chọc, dường như đã đoán trước được rằng Bạch Tô sẽ xài chiêu này.
Bạch Tô bị những lời của Lục Triều vừa nói làm cho cạn lời, cô chỉ có thể vô thức giữ chặt tay nắm cửa, thật lâu sau, mới nói với Lục Triều một câu: "Anh đi đi!"

"Sao thế, không tìm thấy chồng của em sao?" Lục Triều thừa thắng xông lên: "Ha ha ha ha, nói thật cho em biết, tôi đã điều tra vài thông tin về em, người kia vốn dĩ không phải chồng của em, mở cửa ra đi, nhận lấy bó hoa tươi của tôi, tôi sẽ cho em một đêm tuyệt vời và khó quên."
Từ trước đến này luôn không có người phụ nữ nào từ chối được Lục Triều, vì thân phận của anh ta, thậm chí có một vài cô gái không hiểu chuyện còn chủ động nhảy vào lồng ngực của anh ta.
Anh cảm thấy tất cả sự từ chối của Bạch Tô không đủ cứng rắn, thật ra đều là chống đối qua loa, anh vô cùng tự tin với sự quyến rũ của bản thân.
"Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho khách sạn đuổi anh đi!"
Bạch Tô thực sự không muốn tiếp tục tranh luận với Lục Triều.
Vốn dĩ, cô nghĩ rằng mọi người đều đi cùng một máy bay, nếu như lúc ngồi chung, người đàn ông này đến làm phiền cô trước mặt nhiều người thì càng khó xử hơn nữa.
Nhưng lúc này, cô thật sự không thể chịu nổi Cô đi về phía điện thoại, muốn gọi cho người của

khách sạn, cho bảo vệ lên ném tên lưu manh này ra khỏi khách sạn.
Thế nhưng, lúc cô vừa mới chạm tay vào ống nghe điện thoại, một tiếng "bụp" vang lên, mọi thứ đột nhiên tối sầm lại.
Cúp điện rồi!
Hòn đảo này khá là biệt lập, diện tích cũng không quá lớn, khách sạn cúp điện, đồng nghĩa với việc cả hòn đảo này cũng mất điện theo.
Điện thoại bàn cố định được kết nối với đường cáp quang đến tận phòng, cho nên lúc này không thể sử dụng được nữa.
Bạch Tô đột nhiên ngẩn người...
Lúc này, Lục Triều đang đứng ngoài cửa, xung quanh cô một mảng tối đen, tim đập loạn nhịp cả lên.
Sau đó, lại có hai tiếng gõ cửa vang lên.
"Mất điện rồi, tôi biết em ở một mình rất sợ, mở cửa ra đi, tôi có thể bảo vệ em!"

Bạch Tô thực sự cảm thấy rất suy sụp.
Người đàn ông này, dưới tình huống mất điện như thế sẽ không làm loạn cái gì chứ?
Bạch Tô thậm chí có thể tưởng tượng ra được ý cười trên khuôn mặt ghê tởm ấy của Lục Triều.
Ngay lúc Bạch Tô hoàn toàn không biết nên làm thế nào, đột nhiên có một ánh sáng lóe lên nơi đầu giường, sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Điện thoại của Bạch Tô vang lên, cô vui mừng vội vàng nắm lấy điện thoại.
"Cúp điện tồi, muốn ra ngoài đi dạo một chút không, nhận tiên đi ăn đêm luôn? Tôi phát hiện ra ở đây có một làm làm món cá cũng không tệ."
Giọng nói trong điện thoại truyền đến, anh biết Bạch Tô rất thích ăn cá.
Bạch Tô nghe xong nhận ra đây là Phó Vân Tiêu.
Ngay lập tức, cô không quan tâm làm sao anh có được số điện thoại của cô, dù sao thì người đàn ông đang đứng ngoài cửa càng khiến cô đau đầu hơn Phó Vân Tiêu.
"Ngoài cửa phòng tôi có một tên biến thái."
Bạch Tô dường như sắp khóc đến nơi.
"Em mở cửa ra đi."
Kết quả Phó Vân Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng đáp lại một câu.
"Anh không nghe thấy rõ sao? Ngoài cửa phòng tôi có một tên biến thái."
"Tôi đây."
Phó Vân Tiêu nói câu này một cách đầy kiên định.
Bạch Tô hoàn toàn sửng sốt, Bạch Tô suy nghĩ vài giây mới đứng dậy, hiểu ý, sau đó từ từ đi về phía cửa, chậm rãi mở cửa ra.
Quả nhiên, là Phó Vân Tiêu đang đứng trước cửa, Bạch Tô liền nương theo ánh sáng của đèn dự phòng, không hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Triều.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Phó Vân Tiêu đã yên lặng không một tiếng động đuổi Lục Triều đi?

Bạch Tô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng việc đầu tiên đó chính là từ chối Phó Vân Tiêu.
"Xin lỗi, tôi không thích ăn cá."
"Còn những thứ này?"
Nói xong, Phó Vân Tiêu giơ hai tay lên.
Bạch Tô nhìn thấy anh mang theo túi lớn túi nhỏ, trong đó có rất nhiều đồ ăn vặt như bỏng ngô, khoai tây chiên.
"Không ăn."
Bạch Tô lại một lần nữa thẳng thừng từ chối.
Mấy năm nay, Bạch Tô ở bên cạnh Lâm Lập đã quen với thói quen sinh hoạt của anh.

Lâm Lập là một người có yêu cầu rất khắt khe và tinh tế với bản thân, vì vậy cô cũng từ bỏ những thứ này.
Có lẽ nói rằng sau khi Bạch Tô mất đi ký ức cô thậm chí còn không biết mình thích những thứ gì.
Thế nhưng, trước đây đối với Phó Vân Tiêu thì Bạch Tô là một người rất thích ăn đồ ăn vặt.

Bời vì cô có ưu thế trời sinh đó chính là có ăn bao nhiêu cũng không mập, cô cũng cố gắng giảm cân.
Phó Vân Tiêu nhíu mày, không thể nào giải thích được nhìn cô, Bạch Tô thế mà lại từ chối những món ăn vặt mà cô thích nhất.
"Tôi rất tò mò." Phó Vân Tiêu, nhíu mày, quan sát Bạch Tô.
"Tò mò cái gì?"
"Tò mò chồng của em rốt cuộc là người như thế nào, vì sao có thể khiến cô thay đổi nhiều như thế này?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện