“Có một người tên là Bạch Tô, giàu có lắm đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, tối hôm qua tôi nghe nói còn có cả trực thăng đến đón cô ấy đi cơ.”
“Là do chồng cô ấy điều tới đó.
Đúng là yêu vợ thật sự, không để vợ phải chịu khổ một tí nào, ngầu quá đi."
"Chồng cô ấy làm gì vậy?"
"Không cần biết anh ta làm gì, ngưỡng mộ chết mất, tôi cũng muốn lấy một người chồng như thế."
"Cô mơ mộng hơi quá rồi đấy, ít ra phải xinh đẹp như tôi mới có khả năng gả vào được một gia đình giàu có như thế.
Cô từ bỏ đi."
Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, anh vốn muốn từ từ chiếm lấy trái tim Bạch Tô, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng không thể kìm chế được nữa.
Anh quyết định tự mình điều tra lý lịch của cô.
Phó Vân Tiêu ngay lập tức gọi điện cho đội ngũ kỹ thuật của công ty:
"Điều tra ngay cho tôi thông tin về cô gái này, càng nhanh càng tốt.
Tôi sẽ gửi ảnh sau.
Nhớ rằng, là tất cả mọi thông tin, bao gồm cả những thông tin bí mật nhất."
Sau khi Bạch Tô trở về Mỹ, đã hoàn toàn thoát khỏi Phó Vân Tiêu, cô liền cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều.
Thời gian này cô có liên lạc với Erica, mọi thứ với thằng bé đều thuận lợi cả, Erica cũng ở đó chơi rất vui vẻ.
Vì vậy, cả người Bạch Tô dần dần duy trì được trạng thái thoải mái, tiếp tục cuộc sống vốn có, nói một cách dễ hiểu là, cuộc sống mà không có ai làm phiền.
Cho đến một ngày, Bạch Tô đi siêu thị mua đồ, sau khi thanh toán xong thì tình cờ nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi Erica đang đứng ở giữa đường quốc lộ.
Trên đường có rất nhiều xe cộ qua lại, cậu bé đó rõ ràng là đang sợ hãi, không biết phải làm gì, càng không biết nên đi như thế nào.
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe ô tô lướt ngang qua cậu bé rồi phóng đi.
Bạch Tô thấy vậy sợ hãi, nơi này có vẻ hẻo lánh nên xe chạy rất nhanh, vậy mà những người xung quanh thấy vậy đều tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Bạch Tô càng nhìn càng lo lắng, đúng lúc cô định gọi thằng bé lại chỗ mình thì từ xa đột nhiên lại có một chiếc xe khác phóng đến.
Cô không thể nhịn được nữa, lập tức buông bỏ đồ trên tay xuống rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Vào lúc chỉ còn vài mét nữa là có thể đến chỗ cậu bé đang đứng thì lại có một chiếc xe khác vụt qua.
Bạch Tô không nghĩ ngợi nhiều, kéo cậu bé sang một bên, cứu được nó, còn cô thì suýt chút nữa bị ngã.
"Tại sao em không tránh đi? Có phải không tìm được mẹ đúng không?"
Sau khi đưa cậu bé đến nơi an toàn, Bạch Tô liền ngẩng đầu lên nhìn cậu bé hỏi.
Kết quả, nó lại vui vẻ cười nói với cô: "Chị giỏi quá, em đứng ở đây lâu rồi, chị là người đầu tiên đến cứu em đấy.”
"Sao em lại đứng ở giữa đường thế? Như vậy nguy hiểm lắm có biết không hả? Nhà em ở đâu? Bố mẹ em đâu rồi?"
Bạch Tô vẫn còn lo lắng, hoàn toàn không ngờ cậu bé lại nói ra những lời này.
Nó không hề có chút nào căng thẳng hay sợ hãi: "Những thứ này đều đã được sắp xếp hết cả rồi, xe cộ đi lại trên đường cũng vậy.”
Ý gì đây?
Cô nhất thời không hiểu.
Trong khi Bạch Tô còn đang xác nhận lại thông tin, chưa kịp nói gì, thì từ xa liền có một nữ MC mái tóc vàng hoe trên tay cầm một chiếc micro cùng một người đàn ông da trắng cao lớn vác theo máy quay nhanh chóng đi về phía cô.
"Xin chúc mừng cô, cô là người đầu tiên thông qua thử nghiệm của chúng tôi ngày hôm nay."
Người dẫn chương trình hào hứng nói.
Bạch Tô càng không hiểu gì cả.
Cô chớp mắt nhìn MC đang cầm micro.
Lúc này, MC mới lên tiếng giải thích: "Xin lỗi, tôi quên không giải thích cho cô hiểu.
Chúng tôi là người của đài truyền hình địa phương Mỹ.
Chúng tôi đang thực hiện một chương trình thực nghiệm xã hội.
Hôm nay đã sắp xếp một phần thử nghiệm.
Cậu bé này cũng như xe cộ qua lại trên đường đều là diễn viên do chúng tôi dàn dựng.
Chính là để xem phản ứng của người qua đường, liệu họ có ra tay giúp đỡ đứa bé hay không.
Tuy nhiên thì hơn 30 phút trôi qua vẫn không có ai cả.
Cô là người đầu tiên..."
"Xin lỗi,