Buổi biểu diễn opera diễn ra rất thành công và hạ màn một cách hoàn hảo.
Trước đây, Bạch Tô cũng đã từng xem phiên bản opera chủ đề này do các diễn viên khác biểu diễn, nhưng chưa có bản nào khiến cô cảm động như bản này.
Chính cô cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác đặc biệt xúc động khi xem cô bé đó ở trên sân khấu biểu diễn điệu nhảy của mình.
Giống như được chứng kiến sự trưởng thành, nỗ lực và cống hiến của cô bé vậy.
Khi màn biểu diễn kết thúc, trong khi các diễn viên vẫn còn đang cảm ơn thì Bạch Tô đã cầm bó hoa tươi cô chuẩn bị trước đó đi lên sân khấu để tặng cho cô bé mà cô đặc biệt có tình cảm này.
Cô bé rõ ràng là có chút căng thẳng, bao gồm cả lúc lên sân khấu biểu diễn và sự phấn khích khi đứng trên sân khấu lúc này.
Phía trước cũng có mấy người đến tặng hoa, cô bé đều cúi đầu với từng người một để thể hiện sự cảm ơn.
Nhưng khi Bạch Tô lên tặng thì cô bé lại ngẩng đầu nhìn cô, sau đó đột nhiên bật khóc.
Trong giây lát, Bạch Tô sững người, nhìn cô bé đang khóc với mình, cô không biết nên làm thế nào cả.
Kết quả, lúc này cô bé không ngừng khóc, càng khóc càng thương tâm.
Dường như chưa có ai gặp phải trường hợp như vậy, các nhân viên vội đưa cô bé vào hậu trường nghỉ ngơi.
Bạch Tô có chút lo lắng, liền đi theo vào trong.
Dù sao thì cũng là sau khi nhìn thấy cô cô bé sau mới khóc mà.
Bất kể là để làm rõ nguyên nhân hay để an ủi thì đó cũng là điều nên làm vào lúc này.
Vào đến hậu trường, tiếng khóc của cô bé dường như nhỏ hơn rất nhiều, dần dần cũng nín hẳn.
Có lẽ là khóc mệt rồi.
Bạch Tô cảm thấy tâm trạng cô bé tốt hơn một chút, mới chậm rãi bước đến trước mặt cô bé, lưỡng lự hỏi: "Là em không thích hoa hay sao?"
“Chị rất thích em nên không kìm chế được mà lên sân khấu tặng hoa cho em.
Không ngờ lại làm em khóc.
Chị thật sự không cố ý đâu.
Chị không biết là em không thích hoa."
Kết quả, cô bé chỉ lắc đầu, ngẩng lên nhìn Bạch Tô, chỉ nhìn một lúc, rồi lại im lặng lau nước mắt.
Một lúc lâu sau, cô bé mới cố nặn ra một nụ cười, nhìn Bạch Tô nói: "Em khóc không phải vì hoa, cũng không phải vì cái gì khác, mà là vì chị."
"Chị sao?"
Bạch Tô ngỡ ngàng nhìn cô bé, không khỏi hỏi một câu: "Tại sao lại là vì chị?" Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, bởi vì khi đến gần cô bé này, cô có chút căng thẳng, giống như tâm trạng lâu ngày xa quê, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp.
Cô cảm thấy cô bé này rất thân thiết gần gũi, nhưng càng tiếp xúc, Bạch Tô càng không biết phải dùng cách nào để nói chuyện với cô bé, cô ngập ngừng dò hỏi: “Bởi vì chị ư?”
"Bởi vì, trông chị giống mẹ của em."
Bạch Tô nghe vậy không khỏi nở nụ cười, sau đó chăm chú nhìn về phía cô bé: "Có thể là do duyên phận.
Khi chị nhìn thấy em, chị cũng cảm thấy rất thân thuộc, nhưng mà chị không phải mẹ của em.
Cái này chị có thể chắc chắn.”
"Em biết."
Lúc này, cô bé đã gạt đi cảm xúc buồn bã của mình, rồi nói: “Bố nói mẹ em đã mất rồi, mẹ đang ở trên thiên đường nhìn em”.
Nói xong câu này, cô bé lại có vẻ không vui.
Bạch Tô vội bước tới, chủ động nắm lấy tay cô bé: "Mẹ em đúng là đang ở trên thiên đường nhìn em đấy, vậy nên em không khóc được nữa biết chưa."
“Vâng, em không khóc nữa.” Cô bé ngẩng đầu nhìn Bạch Tô sau đó nhận lấy bó hoa của cô và nói: “Cảm ơn chị, thật ngại quá.”
Cô bé nhìn Bạch Tô, người phụ nữ trước mặt thật sự rất giống mẹ cô bé, tựa như muốn tin rằng người này chính là mẹ của mình.
Nhưng, dáng vẻ của cô lại không giống.
Cho dù có giống đi chăng nữa, thì cũng có thể chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Khi Bạch Tô rời khỏi thế giới của Bạch Tiểu Bạch, cô bé chỉ mới 5 tuổi.
Trí