Lúc Bạch Tô ngoái đầu nhìn lại, phía sau lưng cô là vô số những con đom đóm đang bay lượn, trên bầu trời đêm cao vời vợi có một vầng trăng trắng ngần đang treo lơ lửng, Bạch Tô đứng giữa đàn đom đóm trông giống như đang đứng giữa những ánh đèn leo lắt.
Khung cảnh này khiến Phó Vân Tiêu có chút không kiềm chế nổi muốn tiến đến mà ôm lấy Bạch Tô.
Bạch Tô cũng không rõ vì sao, vào khoảnh khắc này, trong đầu cô hiện ra một cảnh tượng, giống như cảnh tượng ban nãy khi Phó Vân Tiêu gọi tên cô, rất quen thuộc, mà Bạch Tô cái tên này… Cũng rất quen thuộc.
Cô sớm đã quên đi, cái tên mà vị hướng dẫn viên bác sĩ đã đặt cho cô, cô chỉ nhớ mấy năm nay tên của cô là An.
Nhưng khi trông thấy Phó Vân Tiêu gọi Bạch Tô, vì sao cô lại bất giác cảm thấy quen thuộc thế này, đây là tên của cô ư?
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, trong cô bỗng có một thứ cảm xúc muốn rơi nước mắt không tên.
Tới lúc cô nhận thức được cảm xúc của mình, cô liền ngừng ngay lại sự kiếm tìm của bản thân, không lấy gì làm vui vẻ đi về hướng xe đang đỗ, rồi sau đó một mình cô nhanh chóng ngồi lên xe.
Phó Vân Tiêu thấy vậy, lập tức theo cô lên xe.
“Khung cảnh này em có thấy quen thuộc không?”
Phó Vân Tiêu hỏi.
Bạch Tô nhíu mày nhìn Phó Vân Tiêu, cô cảm thấy quen thuộc thì sao?
Phó Vân Tiêu chắc chắn sẽ hi vọng mình sẽ trả lời là rất quen thuộc.
Anh càng hi vọng, cô càng không muốn nói ra.
“Chẳng quen thuộc gì cả.
”
Bạch Tô giận dỗi nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng chẳng vì câu trả lời của cô mà buồn bã, anh chỉ nói với cô: “Nếu em đã không cảm thấy quen thuộc thì tôi sẽ kể cho em nghe câu chuyện của tôi, tiện cho em hiểu về tôi hơn.
”
“Xin lỗi anh, tôi không phải bác sĩ tâm lý, tôi không có phương pháp gì để điều trị bệnh tâm lý của anh, cho nên, những gì anh kể tôi không hề muốn biết.
”
Phó Vân Tiêu dường như chẳng hề nghe thấy lời cảnh cáo của Bạch Tô, anh tiếp tục nói: “Vợ tôi tên là Bạch Tô, lâu đài đom đóm này là do một lần nào đó vì cô ấy muốn ngắm sao và đom đóm, tôi mới phát hiện ra địa điểm này.
Cho nên, tôi đã mua lại nơi đây, vì cô ấy mà chuẩn bị xây dựng một công viên lâu đài đom đóm trên không, thế nhưng, sau đó cô ấy biến mất, toàn bộ trái tim của tôi cũng bị mang đi theo.
"
Bạch Tô nghe rồi, cô cảm thấy thật ra đây là một câu chuyện
Cô nghe xong cũng thấy có chút cảm động.
Thế nhưng… Cô lại không thể biểu hiện ra điều đó.
Như vậy há chẳng phải sẽ khiến cho Phó Vân Tiêu đạt được ý đồ rồi ư, một con người thật chẳng có chút lễ nghĩa gì.
“Chỉ là một câu chuyện cũ rích về một tên tổng tài bá đạo theo đuổi tình yêu chứ có gì đâu.
”
Bạch Tô tuỳ tiện tỏ vẻ thờ ơ bình luận lấy một câu.
Phó Vân Tiêu không nhịn được liền bật cười: “Vậy còn em thì sao, em nói câu chuyện của tôi cũ rích, vậy em kể về câu chuyện không cũ rích của em đi.
”
“Tôi và chồng tôi là thanh mai trúc mã đã là chuyện rất không cũ rích rồi.
”
“Thế chồng em đã làm chuyện gì khiến em cảm động rồi?”
Phó Vân Tiêu lại nhìn Bạch Tô, làm bộ giận dỗi hỏi cô.
Vừa nghe đến câu hỏi của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô liền không bằng lòng liếc nhìn anh: “Thì là muốn giúp tôi xây dựng nhà hát, ở bên cạnh tôi, những chuyện như vậy đó.
Có chuyện gì xảy ra anh ấy cũng sẽ có mặt đầu tiên.
”
Bạch Tô thực lòng không nghĩ ra nổi câu chuyện cụ thể nào.
Giống như là có lẽ xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại nhớ được rất ít.
Phó Vân Tiêu khẽ cười, gật đầu: “Cũng là một câu chuyện thanh mai trúc mã cũ rích.
”
“Cũ rích thì làm sao? Tôi thích thế.
”
Bạch Tô chẳng buồn nghe lời bình luận của Phó Vân Tiêu, hờn dỗi nói với anh.
Phó Vân Tiêu lại chỉ yên lặng nhìn Bạch Tô: “ Cho nên thời gian của chồng em rất quý giá, cho nên việc anh ta ở bên cạnh em khiến em cảm thấy đó là yêu em ư?”
“Tình yêu của em gò bó như thế, lý trí như thế à? Vậy bọn em đã từng làm chuyện gì điên rồ chưa?”
“Đủ rồi, anh đừng hỏi nữa.
Anh đang xâm phạm chuyện riêng tư của tôi đấy.
”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, cắt ngang lời anh, cô không muốn nói gì nữa, cũng không muốn bị Phó Vân Tiêu vặn hỏi thêm.
Cảm giác này giống như Phó Vân Tiêu đang không ngừng chất vấn cô, để cô thừa nhận rằng thực ra cuộc sống của cô, chồng của cô có vấn đề.
Bạch Tô ngồi dựng thẳng người dậy.
Nhưng trái tim của cô lại