Trong mấy ngày qua, Phó Vân Tiêu cũng biết Bạch Tô không đến làm việc tại công ty.
Một tuần đã trôi qua, Phó Vân Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Chuyện gì đang xảy ra với Bạch Tô vậy?
Anh đã giao cho Lâm Đạt một nhiệm vụ kiểm tra danh sách những người được thuê gần đây để xem công ty nào đã thuê Bạch Tô.
Lâm Đạt đã đi kiểm tra ngay lập tức.
Năm phút sau, Lâm Đạt đi đến cửa phòng Phó Vân Tiêu, gõ cửa, nói với Phó Vân Tiêu, "Anh Phó, tôi đã tìm thấy."
Phó Vân Tiêu hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn Lâm Đạt, nói: "Nói."
Lâm Đạt nhìn Phó Vân Tiêu, đứng thẳng người và bắt đầu báo cáo tin tức mà cô ấy đã điều tra được: "Ở Tinh Hạo Media, họ phụ trách việc cập cảng khách hàng cho quảng cáo tiếp thị."
Phó Vân Tiêu hơi chùng mắt xuống.
Tinh Hạo Media...!Công ty này được coi là công ty hạng hai.
Phó Vân Tiêu nhớ rằng anh đã đầu tư vào công ty này, và sau đó anh không để ý đến nó.
Một công ty nhỏ như thế này không thể tạo ra nhiều doanh thu, nên anh không mấy quan tâm.
Nhưng mà...!hôm nay Bạch Tô đi tới đây, nhất định phải quan tâm mới được.
……
Sau khi Bạch Tô nhận được việc làm, cô mất cả ngày từ khi phỏng vấn đến khi đi làm.
Sau đó, cô dành ba ngày tiếp theo để tự làm quen với quy trình làm việc tại công ty này và bắt đầu làm những việc trong khả năng của mình.
Dù sao thì...!Cô không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc nào trước đây, và cô đã rất hạnh phúc khi vừa đến công ty.
Có cảm giác nổi tiếng đột ngột.
Trong những ngày qua, không chỉ có thể cùng người của công ty dùng bữa tối, mà ngay cả đồng nghiệp cũng cảm thấy rất thân thiện, thậm chí còn khiến cho Bạch Tô cảm thấy thời tiết đặc biệt tốt, tâm trạng cũng đặc biệt tốt.
Cho đến ngày thứ tư khi Bạch Tô đi làm, ngay khi Bạch Tô vừa đi làm, trong phòng làm việc có chút cảm giác kì quái.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn đồng nghiệp, phát hiện các nữ đồng nghiệp đều lộ ra trạng thái đặc biệt hưng phấn.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn những đồng nghiệp này, liền nghe thấy một đồng nghiệp nói: "Này, thật sự so với nhiều người mẫu nam, còn đẹp trai hơn cả người nổi tiếng.”
Câu nói này khiến Bạch Tô nghĩ rằng sắp có một ngôi sao nào đó đến công ty.
Lúc này, một đồng nghiệp khác thì thào: "Đẹp trai thì có ích gì, cũng chẳng có tiền đồ!"
Đồng nghiệp này vừa dứt lời thì đồng nghiệp kia cũng không vui.
"Tại sao không có tiền đồ chứ? Nói cứ như kiểu cô biết hết nội tình vậy."
"Một thời gian trước, tôi còn thấy vợ chồng họ ân ân ái ái với nhau.
Giờ cô lại đang thèm muốn một người đàn ông có vợ sao."
"Có gì đâu, tôi nguyện làm tiểu tam."
Ai đó đáp lại một cách miễn cưỡng.
Bạch Tô đã hoàn toàn hoang mang trước những lời đàm tiếu của những nữ đồng nghiệp này...!Đây là ai ở đây, và ai là người đã gây ra những cơn bốc đồng của những người phụ nữ này?
Bạch Tô vội vàng nghiêng người hỏi: "Ai đó, ai có thể thu hút như vậy?"
‘Tổng giám đốc Phó, công ty của chúng ta ban đầu được đầu tư bởi công ty của Tổng giám đốc Phó, nhưng tôi chưa bao giờ thấy sự hướng dẫn của vị Tổng giám đốc đó trong công ty.
Sau ba năm, cuối cùng anh ấy cũng đến, ai cũng mong chờ!”
Tổng giám đốc Phó...
Bạch Tô lại sững sờ.
Cô không hiểu cấu trúc họ hàng của thành phố này.
Tổng giám đốc Phó mà cô biết chỉ có một mình Phó Vân Tiêu.
Tổng giám đốc Phó này là ai?
Cô vừa muốn hỏi thì đã nghe có người nói: "Này, thật đáng tiếc, anh nghĩ tại sao Tổng giám đốc Phó lại muốn kết hôn với Mộ Vãn Vãn? Không nghĩ cho những đứa cô đơn như chúng ta chút nào.”
"Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ, tôi nghĩ cậu nghĩ đến ngốc luôn rồi đó."
"Đừng nghĩ nữa,Phó Vân Tiêu không phải của cậu cũng không phải của tôi.
Đi làm việc đi."
Một số phụ nữ miễn cưỡng chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.
Câu nói này vừa dứt, Bạch Tô đã hiểu rõ hết rồi!
Sững sờ tại chỗ như thể bị sét đánh!
Cái gì, công ty này được đầu tư bởi Phó Vân Tiêu?
Cô khó tránh Phó Vân Tiêu đến như vậy sao?
Tại sao cô không hề biết?
Và...!vừa rồi những người đó đang nói về cuộc hôn nhân của Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn?
"Gần đây, anh có cảm thấy anh Phó đã lâu không dự yến tiệc cùng Mộ Vãn