Bạch Tô vừa login thì đã thấy mọi người trong công ty bàn tán xôn xao: "Tuy là công việc này rất tốt nhưng sắp tới có lẽ mẹ tôi sẽ đến thăm tôi, cũng lâu rồi tôi không được gặp mặt mẹ mình nên thật lòng xin lỗi, chắc là phải nghỉ một tháng.
"
"Tôi cũng muốn đi nhưng công việc trong tay tôi vẫn chưa làm xong, khách hàng lại không thể rời khỏi tôi được.
" Một đồng nghiệp nói.
Lại một đồng nghiệp khác trả lời: "Tôi xin phép quản lý rồi, gần đây tôi đang bệnh, cảm thấy gần đây cứ yếu thế nào ấy.
Trong nhà có cả con nhỏ không thể rời người được.
"
Cả đám cứ lấy cớ đùn đẩy này nọ cho nhau, Bạch Tô hơi buồn bực, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này, cô kéo lên những tin nhắn trước đó thì phát hiện ra một quản lý cấp cao của công ty gửi tin nhắn nói là sắp tới có một dự án lên kế hoạch sẽ về vùng núi cao đưa tin về trường tiểu học Hy Vọng, cần có một phóng viên đến thôn S nên hỏi xem mọi người ai đồng ý đi.
Bạch Tô nhìn lướt qua xem có ai trả lời thì phát hiện có vài người tính tình ngay thẳng nên trả lời, có vài người thì cứ giả chết hoàn toàn không trả lời gì.
"Để tôi đi.
" Bạch Tô cắn môi nhìn chằm chằm mấy tin nhắn đùn đẩy trên màn hình, dường như cũng muốn nhưng rồi lại không muốn trả lời vào nhóm.
Sau khi cô trả lời xong thì tất cả mọi người bắt đầu khen ngợi Bạch Tô, hi vọng Bạch Tô có thể đi chơi thật vui vẻ và chúc mừng Bạch Tô giành được một cơ hội tốt.
Bạch Tô cảm thấy đám đồng nghiệp này hơi dối trá.
Cô vội vàng lên mạng tìm xem thôn S đó nằm ở đâu, đó là một thôn làng nhỏ trong ngọn núi giữa núi non trùng điệp, điều kiện và hoàn cảnh cực kì khó khăn và ngặt nghèo, hơn nữa lần này đi còn phải lên đó ở một tháng, ngẫm lại thì cũng dễ hiểu khi tất cả mọi người đều không muốn đi.
Thế nhưng Bạch Tô muốn đi.
Bạch Tô cũng không biết vì sao mình muốn đi, chỉ là cô cảm thấy tình cảm của mình với Lâm Lập đã phai nhạt dần nên cô cần thay đổi! Cô cần Lâm Lập phải đến tìm mình!
Cô cần phải chứng minh rằng Lâm Lập yêu mình!
Hôm sau Bạch Tô dọn dẹp đồ đạc rồi nhanh chóng đi luôn không hề báo cho Lâm Lập.
đi thẳng đến địa điểm công ty báo để tập hợp, sau đó rời khỏi thành phố A để tìm tới nơi người ta gọi là thôn S.
Thế nhưng Bạch Tô chờ đến tối mới phát hiện không có người nào phát hiện ra cô đã biến mất và cũng không có ai gọi điện thoại cho cô cả.
Lâm Lập không hề gửi tới một tin nhắn nào.
Tuy là thôn S nằm ở nơi hẻo lánh xa xôi nhưng phong cảnh cực kì xinh đẹp.
Đến tối, Bạch Tô ngồi trên đỉnh núi để ngắm sau và ngồi chờ điện thoại.
Đúng lúc đó thì có một bóng người chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Bạch Tô, cô thấy người đó thì có hơi do dự, cảm thấy khá là quen mắt.
Vương Tiểu Đông không hề cảm thấy ngượng ngùng hay gượng gạo gì, chủ động giơ tay về phía Bạch Tô, nói: "Xin chào, chúng ta từng gặp nhua rời, tôi từng nói cô rất giống với bạn tôi.
"
"Xin chào.
" Bây giờ Bạch Tô mới nhớ ra.
Hình như trước đó ấn tượng của cô về Vương Tiểu Đồng cũng không tốt lắm: "Cô tới đây để làm gì?"
"Tôi là một bác sĩ theo chân đoàn đến đây chữa bệnh, vì người tình nguyên đến đây rất nhiều, y thuật ở đây lại không phát triển nên tôi theo mọi người để bảo đảm an toàn.
"
Khi nhắc tới ngành nghề của mình thì Vương Tiểu Đồng cực kì nghiêm túc.
Điều này khiến Bạch Tô hơi kinh ngạc.
Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng nói: "Thế thì chắc cô là một người có tấm lòng nhân hậu.
"
Cô lại thoáng liếc nhìn sang điện thoại.
Thật ra khi Vương Tiểu Đồng đến đây thì cô đã có ý định bỏ đi rồi.
Thế nhưng người ta vừa tới đã đi thì không hay lắm nên Bạch Tô mới ở yên đó.
Cũng may! Vương Tiểu Đồng chỉ ngồi đó nghịch điện thoại, Bạch Tô cũng có thể công khai nghịch giống cô ta, hai người cùng nhau ngắm sau và chơi điện thoại.
Vương Tiểu Đồng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Từ Sắt: Có cần báo cho Phó Vân Tiêu rằng Bạch Tô đang ở thôn S không? Cô ấy đến đây để đưa tin về công trình Hy Vọng.
Từ Sắt bên kia chưa trả lời tin nhắn của Vương Tiểu Đồng mà là gửi một đoạn phim ngắn tới nói với Vương Tiểu Đồng: "Nào, chúng ta nói chuyện bằng giọng nói đi.
"
Vương Tiểu Đồng đặt điện thoại lên tai nên không có mở loa ngoài.
Thế mà Từ Sắt lại bảo Vương Tiểu Đồng mở loa ngoài lên.
Vương Tiểu