Phó Cảnh Hoài lại đi vào trong phòng tắm.
Nước lạnh dội khắp người khiến anh ta trở nên bình tĩnh nhưng thứ bình tĩnh kì quái đó lại ăn mòn cả người anh.
Như ngàn vạn con kiến đang bò qua bò lại và châm lửa trong người anh vậy.
Phó Cảnh Hoài không hay gặp phải cảm giác này.
Thật ra mấy năm nay sau khi xảy ra chuyện Chu Sa rời đi thì anh ta cũng không quan tâm lắm, thế nhưng sau khi Bạch Tô xảy ra nguy hiểm và anh ta hoàn toàn mất liên lạc với Bạch Tô thì hằng đêm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu và thậm chí là bắt đầu cam chịu.
Đó chính là thời điểm anh ta bắt đầu chơi cùng với đám ăn chơi trác táng này, tham gia những trò đốt tiền của đám con ông cháu cha, chơi những trò ngu ngốc và thậm chí là uống rượu cùng với phụ nữ.
Thế nhưng anh lại không dính vào cờ bạc và cũng không muốn chạm vào người phụ nữ không thú vị khác, anh chỉ hút thuốc, cũng không chạm vào mấy thứ đồ chơi kia.
Bấy giờ...!Phó Cảnh Hoài làm bác sĩ và nghề nghiệp chuyên môn nói cho anh ta biết mình đã bị bỏ thuốc.
Thật ra mấy năm nay bỏ nghề không đụng tới, nếu không khi ly nước dừa đó tới tay, anh ta chỉ cần ngửi là nhận ra được thì làm gì có chuyện bị bỏ thuốc.
Anh ta càng nghĩ càng phiền chán.
Tranh thủ lúc cảm giác kiến bò trở nên yếu ớt dần, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng ra khỏi phòng tắm và bắt đầu tìm kiếm những loại thước mình có trong tay đổ hết ra, mấy loại thuốc phối hợp với nhau có thể tạo thành thuốc giải nhưng có một vị thuốc cuối cùng anh ta lại không biết là gì.
Anh ta nhìn chằm chằm hai loại thuốc trên tay thật lâu những vẫn không chắc loại nào mới là đúng.
Anh ta đã bỏ nghề quá lâu rồi.
Đúng lúc đó thì một bóng hình chợt hiện lên trong đầu Phó Cảnh Hoài.
Đến tận bây giờ Phó Cảnh Hoài vẫn không nghĩ đến những cảnh có Chu Sa, thậm chí anh ta còn chẳng thèm quan tâm từ cái ngày Chu Sa đi mất, thời gian cứ thế trôi qua.
Bản thân anh ta cảm thấy mình sống quá thoải mái và tự tại...
Đúng lúc đó thì Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên cầm lấy di động và chẳng hiểu sao lại gọi cho Chu Sa.
Cuộc gọi này...!Có người nghe máy không?
Kết quả là anh ta chờ rất lâu, khi Phó Cảnh Hoài tưởng mình không thể gọi được thì bỗng nghe thấy giọng Chu Sa ở đầu dây bên kia.
Chu Sa đã chờ đợi cược điện thoại này rất lâu nhưng khi nghe máy lại làm bột như không quan tâm lắm.
"Alo?" Chu Sa khẽ nói.
Đầu dây bên kia là giọng nói của Phó Cảnh Hoài: "Tôi hỏi em một câu, trúng thuốc kích dục thì loại thuốc giải cần có thành phần quan trọng gì?"
Phó Cảnh Hoài cho Chu Sa một lựa chọn.
Chu Sa nghe xong bèn nói đáp án cho Phó Cảnh Hoài rồi lại cười nhạo nói: "Phó Cảnh Hoài, nhiều năm trôi qua như thế anh lại gọi điện thoại cho tôi để hỏi cái câu này ư?"
Câu cô ấy nói khiến Phó Cảnh Hoài sửng sốt: "Phó Cảnh Hoài, nhiều năm như vậy, anh hoàn toàn có thể tìm được một người khác." Chu Sa lại nói.
Phó Cảnh Hoài bỗng nhiên nhận ra người anh đang gọi điện thoại là Chu Sa, sau đó anh chần chừ vài giây vẫn không nói gì với Chu Sa, thậm chí là giải thích một câu thôi cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta cứ ngầm nước lạnh mãi không bước ra.
Không nghĩ nữa! Anh ta cần bình tĩnh! Cực kì bình tĩnh.
Năm đó sau khi bị bỏ thuốc, Chu Sa bước vào phòng anh ta, khi đó anh ta luôn tưởng là mình nhận nhầm Chu Sa thành Bạch Tô nên mới xảy cớ sự như thế, sau đó thành ra chuyện.
Thế nhưng hôm nay tại sao anh lại muốn gọi điện thoại cho Chu Sa?
Tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy nhưng anh ta lại không muốn tìm một người phụ nữ khác mà lại cố gắng chịu đựng?
Đáp án của những câu trả lời đó là thứ Phí Cảnh Hoài không dám hỏi chính mình.
Dù Chu Sa đã nói cho anh ta biết thuốc để phối hợp nhưng Phó Cảnh Hoài cũng không sử dụng đến nó, anh ta cứ ngâm mình trong nước lạnh như thể đang tự hành hạ bản thân mình.
Ngày hôm