Phó Vân Tiêu theo Bạch Tô vào trong thì Bạch Tô lập tức ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phó Vân Tiêu rồi đi tới cửa sổ.
Đó là chiếc rèm cửa kéo, lẽ ra ánh mặt trời bên ngoài có thể xuyên qua lớp cửa kính sát đất để chiếu vào nhưng Bạch Tô lại kéo chiếc rèm lại.
Sau đó Cô nhanh chóng chạy bước đến giường và thả mình nằm lên đó nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Phó Vân Tiêu, tôi mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi.
Anh hãy ra ngoài đi vì tôi cần yên tĩnh một lát.
"
Phó Vân Tiêu thấy Bạch Tô thế này bèn nói: "Em không ăn gì từ tối qua rồi, tôi đưa em đi ăn gì đó trước.
"
Phó Vân Tiêu không có ý định rời đi, anh thong thả đi tới chỗ Bạch Tô và vươn tay kéo cô dậy.
Thế nhưng Bạch Tô đã nhắn hai mắt lại và không nhìn Phó Vân Tiêu, chỉ nói với anh rằng: "Tôi mệt quá, tôi không đói bụng.
"
"Thế thì em nằm đây nghỉ ngơi, tôi ngồi bên cạnh nhìn em thôi.
"
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn chăm chú vào Bạch Tô, trạng thái của cô lúc này cực kì tệ.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu lại không biết mình có thể làm gì cho Bạch Tô nên bản thân anh cũng chẳng vui vẻ gì.
Phó Vân Tiêu chỉ có thể nhìn và đau lòng cho cô thôi.
Anh vẫn đứng ở bên cạnh nhìn nước mắt Bạch Tô chảy xuống, anh bỗng nhiên đứng dậy nói với Bạch Tô rằng: "Bạch Tô, tôi đưa em về thành phố A, chúng ta không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
"
"Phó Vân Tiêu, tôi có công việc.
"
Bạch Tô mở mắt, nhìn thoáng qua Phó Vân Tiêu.
Cô cũng ngồi dậy và đi ra cửa phòng khách sạn, mở nó ra và nói với Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu, anh đi đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình trong giây lát.
"
Khi cô đưa ra yêu cầu đó thì Phó Vân Tiêu lại từ chối.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và kéo tay cô nói: "Tôi đưa em về thành phố A.
"
Ở lại đây chỉ khiến Bạch Tô càng thêm khổ sở, hơn nữa đây là nơi cực kì hẻo lánh, không có hơi người nên Bạch Tô rất dễ tủi thân.
Phó Vân Tiêu cần phải dẫn Bạch Tô đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt!
Anh phải bù đắp cho tâm hồn tổn thương đó, nếu không được thì ít nhất cũng phải giúp cô đỡ đau buồn hơn.
Phó Vân Tiêu nắm lấy tay Bạch Tô nhưng cô lại khăng khăng muốn hất nó ra: "Bạch Tô, anh đừng chạm vào tôi nữa được không! Tôi đã nói là bây giờ tôi đang rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, cả đêm rồi tôi không ngủ, tại sao tôi không được nghỉ ngơi?" Bạch Tô lớn tiếng nói với Phó Vân Tiêu.
Cô chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với Lâm Lập nhưng cô lại phát hiện ra mình có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình ra với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu vần nhìn chằm chằn vào Bạch Tô, anh không hề buông tay cô ra mà còn nắm chặt hơn trước.
Anh muốn kéo Bạch Tô ra ngoài nhưng cô cứ kéo bản thân mình lại, nhất quyết không chịu theo anh đi.
Thậm chí Bạch Tô còn gào lên với Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu! Anh tưởng mình là ai thế? Tại sao anh lại xen vào chuyện của tôi? Anh buông ra ngáy"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và không muốn để ý tới những lời đó.
Thấy Phó Vân Tiêu cứ chống cự mãi không chịu phối hợp thì anh bèn suy nghĩ rồi nhanh chóng cúi xuống ôm lấy Bạch Tô, bế cô lên như công chúa.
Khi bị Phó Vân Tiêu bế lên, Bạch Tô lập tức giật mình hoảng hốt và nói to hơn: "Anh mau thả tôi xuống dưới! Thả tôi xuống dưới ngáy"
Phó Vân Tiêu mặc cho cô la hét trong lòng ngực mình, cũng chẳng nói với cô một câu nào vì đang bận sải bước rời khỏi khách sạn.
Anh nhanh chóng ôm Bạch Tô ra khỏi khách sạn và đặt cô vào xe mình, sau đó nhanh chóng khóa cửa xe lại, hành động cực kì nhanh chóng và lái xe đi.
Bạch Tô lại bắt đầu nổi cơn lôi đình trên xe Phó Vân Tiêu nhưng cô không cách nào xuống xe được, chỉ có thể gào lên với Phó Vân Tiêu hết lần này đến lần khác rằng: "Cho tôi xuống xe! Anh thả tôi xuống nghe ngay.
"
Phó Vân Tiêu không nghe những lời Bạch Tô nói, anh chủ gọi điện thoại cho Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt, dặn hai người họ: "Trả phòng của Bạch Tô đi, hỗ trợ thu dọn hành lý của cô ấy giúp tôi, tôi đưa cô