Bạch Tô nói với Phó Vân Tiêu cùng với nụ cười trên môi.
Phó Vân Tiêu nhìn cô rồi gật đầu.
Anh cũng không kiên quyết bắt Bạch Tô chấp nhận để Lâm Đạt phải tới đây chăm sóc cô, anh chỉ cần đến công ty và cử Lâm Đạt đi thẳng tới đây là được, nếu cứ phản đối ra mặt với Bạch Tô thế này thì chắc chắn cô lại từ chối.
Thế nên Phó Vân Tiêu gật đầu rồi bước đi.
Khi Phó Vân Tiêu đi rồi Bạch Tô mới kéo rèm cửa sổ ra và lên xem Erica thế nào.
Phó Vân Tiêu là một người cực kì để ý đến sự riêng tư cá nhân, hơn nữa thói quen của anh cũng rất khác với Lâm Lập.
Trong nhà Lâm Lập có rất nhiều người giúp việc, đi ra đi vào chỗ nào cũng có người giúp việc bên cạnh nhưng trong nhà Phó Vân Tiêu thì khác, thỉnh thoảng đến giờ lại có người quét dọn vệ sinh đến nhà rồi đi, dường như trong căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại mỗi mình Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô đi dạo qua một vòng rồi mở tủ lạnh của Phó Vân Tiêu ra.
Trong tủ lạnh của Phó Vân Tiêu là thức ăn nhanh được xếp thành hàng ngay ngắn gọn hàng, đó là loại thức ăn chỉ cần đun nóng là giải quyết được một bữa.
Bạch Tô nhìn một lát rồi lại chìm vào suy nghĩ.
Bình thường Phó Vân Tiêu luôn thể hiện mình là người hiểu nhiều về xuộc sống và luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, mong cô ăn cơm thật ngon nhưng thật ra bản thân Phó Vân Tiêu lại không phải là người quan tâm đến bữa ăn của chính mình?
Một người có thể quan tâm chăm sóc người khác cực kì tốt lại không biết cách chăm sóc bản thân.
Bạch Tô suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ làm một bữa cơm cho Phó Vân Tiêu.
Xem như đền ơn anh đã kiên trì kéo cô về thành phố A và cho cô một bữa cơm tối thư giãn để cô có thể nghĩ thoáng hơn.
Khi lý trí của Bạch Tô trở về thì cô đã có thể suy nghĩ lại thật cẩn thận, có lẽ trong tình huống đó cô có làm cách nào cũng không ngăn nổi cô gái kia.
Một người cứng đầu rất khó thuyết phục.
Nhất là trong tình huống đó.
Thế nhưng cô lại đặt nặng trách nhiệm và tội lỗi lên đầu mình, thậm chí cô còn có một suy nghĩ cực kì đáng sợ.
Nghĩ thế, Bạch Tô bèn lên lầu nói với Erica một tiếng rồi xuống lầu khoác áo lên ra ngoài.
Trời mưa lất phất mãi không ngừng, không biết cơn mưa bắt đầu từ lúc nào, Bạch Tô lấy một chiếc dù đơn sắc trong nhà Phó Vân Tiêu rồi ra ngoài đi về phía siêu thị.
Trên đường có khá ít người đi bộ, cô đến siêu thị cũng nhanh, mua một ít thức ăn cần thiết, trả tiền xong bèn ra khỏi siêu thị.
Khi cô đang chờ để qua đường thì bỗng nhiên có một người đàn ông đi về phía này nắm chặt lấy tay Bạch Tô.
Khi Bạch Tô chưa kịp phản ứng thì có một người phụ nữ đã đi tới vung tay cho cô một cái tát.
Bạch Tô nhanh chóng bị tát nghiêng mặt đi, cô không kịp nghĩ xem tại sao người này lại đánh mình.
Sau đó cô kinh ngạc nhìn đối phương nhưng người đó lại há miệng mắng: "Mọe, thứ hung thủ giết người!"
Vừa mắng xong thì có khá nhiều người dừng xe lại và đi tới, bọn họ cũng không mặc quần áo đắt tiền gì, tuổi tác thì đổ từ thanh niên trai tráng đến khoảng năm mươi tuổi và tất cả đều vọt tới chỗ Bạch Tô.
Trong đó có một bác gái lớn tuổi nhìn về phía Bạch Tô hét to: "Trả con gái lại cho tôi!"
Bạch Tô giật mình sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô kinh ngạc nhìn bác gái đó và cô chợt nhận ra một điều gì đó, gương mặt của bà ấy khá giống cô gái tình nguyện viên đã chết đi.
Vậy nên! Đây là mẹ cô ấy ư?
"Bác à, bác có hiểu lầm gì không vậy? Cháu không hề giết con gái bác, con cũng cảm thấy rất tiếc về chuyện của con gái bác.
" Bạch Tô bắt đầu ăn nói lộn xộn, cô cũng không biết mình phải giải thích với bà ấy thế nào.
Bác gái nọ hừ lạnh, nói với Bạch Tô: "Thứ chết tiệt không biết xấu hổ, cô bớt lý do lý trấu lại