Bạch Tô mơ màng, dường như cô trông thấy bóng dáng Phó Vân Tiêu nhưng khoảnh khắc chạm vào ánh mắt anh thì cô đã nhắm chặt mắt lại.
Phó Vân Tiêu nhìn trán Bạch Tô đã chảy máu thì lập tức lạnh lùng nhìn về phía mọi người với ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Người đàn ông vừa mới bắt Bạch Tô dập đầu đi tới run rẩy hỏi: "Anh là ai thế, đừng xen vào chuyện của người khác!"
Thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn ôm chặt Bạch Tô, anh chỉ liếc mắt nhìn cô gái trên bức ảnh rồi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi là chồng cô ấy, các người đừng được nước làm rời, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện và nếu như cô ấy xảy ra bất kì chuyện gì không hay thì tôi sẽ hỏi tội các người!"
"Hừ, hù ai thế!" Người đàn ông đó thấy Phó Vân Tiêu nói chuyện đanh thép như thế nên không dám chơi cứng đối cứng, chỉ muốn đi tới chặn đường Phó Vân Tiêu lại, anh cau mày nhìn bọn họ.
Anh không quan tâm tới đám người đó, nhanh chóng ôm Bạch Tô lên và đi về phía chiếc xe.
Dọc đường đi có rất nhiều người muốn ngăn lại nhưng khi thấy vẻ hùng hổ của Phó Vân Tiêu thì không ai dám sấn tới.
Phó Vân Tiêu có thái độ cực kì hung hãn, anh thể hiện sắc bén đến mức tất cả mọi người đều không dám đụng vào.
Phó Vân Tiêu đặt Bạch Tô vào xe xong lập tức phóng xe tới bệnh viện gần nhất.
Nơi này chỉ có một bệnh viện huyện nên Phó Vân Tiêu đành phải đưa Bạch Tô đến kiểm tra.
May là vấn đề của Bạch Tô cũng không nặng lắm, chỉ cần sơ cứu và băng bó miệng vết thương đơn giản rồi chờ cô tỉnh lại là được.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu vẫn không thể yên tâm như cũ!
Khi Bạch Tô đã băng bó xong và nằm trong phòng bệnh thì Phó Vân Tiêu nhìn quanh rồi gọi điện thoại cho Lâm Đạt.
Đầu dây bên kia, Lâm Đạt nghe máy và nghe thấy giọng nói phiền chán của Phó Vân Tiêu.
"Bây giờ cô đang ở đâu rồi?"
"Thưa tổng giám đốc, tôi đã chạy tới thị trấn rồi và phát hiện điểm đỏ đang dừng lại ở thị trấn."
"Cô tới bệnh viện và đưa Bạch Tô về thành phố A đi!" Phó Vân Tiêu cau mày, nghiêm túc nói với Lâm Đạt.
Lâm Đạt hơi khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Được."
Phó Vân Tiêu không nói thêm gì, anh vẫn chờ đến khi Lâm Đạt tới bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Tô thì Lâm Đạt cũng giật mình hít khí lạnh.
Thậm chí còn không dám tin nhìn đầu Bạch Tô đang quấn băng vải.
Lâm Đạt nhìn Phó Vân Tiêu, có thể tưởng tượng ra bây giờ Phó Vân Tiêu đang cực kì tức giận.
Thế nên cô ấy không dám mở miệng nói linh tinh, chỉ dám hỏi dò Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Phó, trên đường đến đây tôi đã gọi điện cho bộ phận quan hệ xã hội, bên kia nói tối qua trên mạng bỗng nhiên có một bài báo được đăng lên bịa đặt ra quan hệ yêu hận tình thì của Bạch Tô với cô gái đã chết đi nên mới có chuyện dân mạng điên cuồng chia sẻ khiến cư dân mạng nổi giận, tôi cảm thấy người nhà cô gái đó cũng đọc được nên...!Nên mới tìm tới cô Bạch Tô để gây chuyện!"
Lâm Đạt nghiêm túc nói.
Phó Vân Tiêu nhíu mày thật chặt.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Đạt hỏi: "Có tìm ra được người đăng bài đó lên không?"
"Thật lòng xin lỗi tổng giám đốc, người phát tán tin ban đầu đã bị mất dấu, bây giờ trên mạng chỉ còn mỗi tin chia sẻ lại, không biết rõ ai là ai.
Tôi đã bảo người của chúng ta điều tra sâu hơn rồi." Lâm Đạt bổ sung thêm.
Trong tình huống này, cô ấy không thể nói gì khiến Phó Vân Tiêu nổi giận.
Lâm Đạt biết Bạch Tô quan trọng với Phó Vân Tiêu đến mức nào, xảy ra chuyện thế này, chắc chắn Phó Vân Tiêu sẽ điều tra đến cùng, thế nên cô ấy nhất định phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp nhất có thể.
Erica vẫn đứng bên cạnh,