Trạng thái Lâm Lập lúc này trông cực kì suy yếu, nhưng nhìn Bạch Tô thì trên mặt vẫn cố nở nụ cười.
Bạch Tô nhìn thấy Lâm Lập mở mắt lập tức chạy vội ra ngoài để lớn tiếng nói to với bác sĩ ngoài cửa: “Bác sĩ, bác sĩ, ông mau tới đây kiểm tra xem thế nào đi! Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi.”
Nghe vậy, chẳng mấy chốc đã có bác sĩ và y tá vội vội vàng vàng chạy tới phòng bệnh Lâm Lập, sau đó nhanh chóng đi vào trong kiểm tra cho Lâm Lập, Bạch Tô nhìn về phía Lâm Lập, bấy giờ trông Lâm Lập cực kì suy yếu nhưng có thể nhận ra anh ta đã tỉnh lại rồi nên không còn nguy hiểm tánh mạng nữa.
Bạch Tô vẫn căng thẳng siết tay lại, cứ ở bên cạnh chờ bác sĩ kiểm tra cho Lâm Lập, không chịu rời đi nửa bước.
Các bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Lâm Lập xong mới xoay người lại nhìn Bạch Tô nói: "Bây giờ bệnh nhân cực kì yếu nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.
Nhưng là phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để anh ta bị dao động quá nhiều về mặt cảm xúc.”
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ." Bạch Tô vui vẻ nói, các bác sĩ khám xong bèn đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tô tiễn bọn họ đi rồi mới xoay người lại.
Khoảnh khắc xoay người lại thì đúng lúc trông thấy Lâm Lập nằm trên giường bệnh nhìn Bạch Tô với khuôn mặt vui vẻ.
Bạch Tô khó hiểu, đi tới bên cạnh Lâm Lập nói: "Anh có nghe thấy không? Bác sĩ nói anh không có nguy hiểm tánh mạng, đúng là làm em sợ muốn chết!"
Bạch Tô nói như vậy, Lâm Lập chưa kịp trả lời đã vội vàng nói một câu: "Em phải về nhà thật nhanh để làm chút thức ăn cho anh, nằm lâu vậy chắc anh đói bụng lắm rồi đúng không, hoặc là bây giờ anh có muốn ăn gì, muốn gặp người nào hay muốn làm chuyện gì cũng có thể nói cho em biết, ta đi sắp xếp làm cho anh."
Nói xong, Bạch Tô bèn vội vã như muốn chạy đi.
Lâm Lập giơ tay cản Bạch Tô lại, sau đó cầm lấy tay Bạch Tô.
Giọng cực kì yếu ớt nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
“Anh thật sự không mong là mình sẽ tỉnh lại."
Vừa nghe đến những lời này thì Bạch Tô lại thấy khó chịu, Bạch Tô xoay người sang liếc mắt nhìn Lâm Lập một cái, sau đó cau mày hết sức nghiêm túc nói: "Anh nói cái gì thế không biết, tại sao anh lại không muốn mình tỉnh lại cơ chứ? Thôi thôi thôi, đừng nói những lời xúi quẩy thế.”
Nghe Bạch Tô căng thẳng như thế Lâm Lập lại mỉm cười, nói với Bạch Tô: "Bởi vì… Nếu như anh tỉnh lại thì em sẽ vội vàng rời khỏi anh.
Nếu anh không tỉnh lại thì em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như thế.”
Câu nói đó khiến Bạch Tô không biết phải đáp lời thế nào.
Cô chần chừ vài giây nhìn Lâm Lập, mất rất lâu mới nói với anh ta: “Làm sao có chuyện đó được, em chỉ muốn về làm cho anh ít thức ăn lót dạ thôi.
Em sợ anh đói.”
“Chẳng lẽ đó không phải là lý do em bỏ anh đi ư?” Lâm Lập cười buồn bã.
Lòng Bạch Tô cực kì khó chịu.
Những lời Lâm Lập nói bất lực đến thế nào cơ chứ.
Người ta thường nói phản ứng quan trọng nhất có thể phản ánh được suy nghĩ thật sự trong lòng một người, khi đó Lâm Lập đã lựa chọn bảo vệ cô trong khoảnh khắc quan trọng nhất, Bạch Tô cảm thấy có lẽ Lâm Lập thật lòng yêu mình.
Chỉ là…Tất cả những gì anh ta từng làm đều là sự bất đắc dĩ của cơ thể thôi.
Suy cho cùng loài người tiến hóa lâu như thế nhưng mặt con trong con người vẫn còn tồn tại ở đó, nhu cầu tình dục luôn tạo thành những phản ứng của cơ thể.
Thế nhưng… Gắn bó tình cảm giữa người với người thì vẫn phải nghe theo trái tim.
Cô tưởng mình không có cảm xúc gì với Lâm Lập nhưng khi thấy hành động của anh trong lúc nguy hiểm cô lại nhận ra có lẽ cô luôn nhìn thấy sự hiền hòa Lâm Lập thế hiện ra ngoài khiến cô không có cảm giác bấp bênh gợn sóng, cho đến khi có một người hoàn toàn trái ngược với anh ta, cuồng dã như Phó Vân Thiên xuất hiện thì cô lại tưởng