Bạch Tô thoáng sững người với những lời Lâm Lập nói.
Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi rồi làm bộ như mình đang bận rộn dữ dằn lắm.
Cô nói với Lâm Lập: "Tại sao anh đột nhiên nói những lời này thế? Anh mau nếm thử canh em hầm đi, hôm nay em tìm công thức dạy nấu ăn trên mạng để làm thử thôi nên không biết có uống được không.
"
Bạch Tô không ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lập nữa nhưng ánh mắt Lâm Lập thì vẫn dán chặt vào Bạch Tô không rời.
Dù cô không trả lời thì anh ta vẫn muốn tiếp tục nói.
"Trên thế giới này có rất nhiều tình yêu, họ đến với nhau vì tình yêu nhưng khi một ngày tình yêu đó không còn nữa thì họ vẫn có thể gắn bó với nhau vì khi tình yêu mãnh liệt lùi bước thì hai người họ càng gần nhau hơn.
"
"Những năm gần đây em luôn ở bên Mỹ nên không biết rõ nhưng anh ở trong nước nên nắm rất chắc những chuyện bên này, Mộ Vãn Vãn có sức ảnh hưởng rất lớn, giá trị thương mại của cô ta cũng rất cao, Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu đã tạo rất nhiều hình ảnh bên nhau để hai người họ dính chặt vào một chỗ, nếu tình cảm của Mộ Vãn Vãn và Phó Vân Tiêu tan vỡ thì với nhà họ Phó mà nói sẽ là tổn thất rất lớn!"
Nói xong những lời đó thì Lâm Lập lại nhìn về phía Bạch Tô.
"Mọi người đều trưởng thành hết rồi, trong thế giới của người trưởng thành chỉ có lợi và hại nên Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn từng là hai người yêu nhau, sau khi tình yêu nguội lạnh thì họ cũng sẽ không ly hôn vì một cảm xúc mãnh liệt khác, bọn họ vẫn sẽ bảo vệ cho vỏ bọc hôn nhân đó!"
Nói tới đó thì tay Bạch Tô chợt khựng lại.
Cô cắn môi theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên và cố che lấp cảm xúc của mình để nói với Lâm Lập: "Em và Phó Vân Tiêu không có ý định kết hôn, hơn nữa bây giờ giữa em với người đó cũng chẳng còn quan hệ gì.
"
Thế nhưng giải thích xong Bạch Tô lại càng xấu hổ.
Cô và Lâm Lập là vợ chồng.
Tuy bây giờ cô đã đề nghị ly hôn với Lâm Lập, họ còn chưa chính thức ly hôn thì vẫn là vợ chồng, dù không phải thì cũng là mối quan hệ chồng cũ và vợ cũ.
Quan hệ này khá là thân thiết rồi lại gượng gạo.
Tại sao lại đột nhảy sang phân tích người yêu của mình đang nằm trên giường bệnh và so sánh với một người đàn ông khác thế này?
Điều này làm cho Bạch Tô thấy mình ngu ngốc đến lạ.
Bạch Tô chợt nhíu mày nhìn về phía Lâm Lập và cùng chuyện chủ đề nói với anh: "Thế nên bây giờ nguyên nhân chính anh không muốn ly hôn với em là vì anh muốn bảo vệ vỏ bọc hôn nhân của chúng ta ư? Thế nhưng em cũng không phải laa2 nhân vật công chúng gì, dù có ly hôn cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn với anh.
"
Ánh mắt Lâm Lập cực kì dịu dàng nhìn Bạch Tô.
"Không hề, anh muốn bảo vệ em, muốn em ở lại bên cạnh mình.
"
Đó là một lời tỏ tình.
Bạch Tô chuyển tầm mắt, không muốn nhìn thẳng vào mắt Lâm Lập.
Cô thở dài và nói với Lâm Lập: "Em cũng không biết phải xử lý tình cảm của hai chúng ta như thế nào, em cảm thấy giữa chúng ta có một khe rãnh sâu thật sâu rồi lại thấy cảm động vì tình cảm anh dành cho em.
"
"Cảm ơn anh.
" Bạch Tô nhìn về phía Lâm Lập và nói.
Lâm Lập bất đắc dĩ nở nụ cười: "Nếu sau này chúng ta đều kết thúc bằng sự cảm ơn thì sau này em đừng quan tâm tới anh nữa.
"
Rõ ràng anh đang mất hứng.
"Ha ha ha, thôi, mau ăn cơm em mang tới cho anh đi, em không nói lời cảm ơn nữa.
" Bạch Tô vội vàng lùi bước.
Suy cho cùng thì trong khoảng thời gian này cô vẫn cảm thấy mình nên chăm sóc Lâm Lập thật chu đáo.
Bạch Tô nói xong thì Lâm Lập nghe lời múc thêm một chén canh, nói với Bạch Tô: "Ừ, ngon lắm, sau này em có thể đưa cơm vào mỗi giờ cố định tới cho anh được không.
"
Bạch Tô cười nói: "Em còn phải đi làm nữa nhưng em sẽ cố gắng.
"
"Đúng rồi, nhớ cố nhé đừng quên đấy, anh bị thương vì em đây mà.
" Lâm Lập cố tình làm bộ nhấn mạnh, Bạch Tô bất đắc dĩ liếc nhìn anh ta và nói: "Được rồi, em biết rồi, chắc chắn em sẽ đưa cơm mỗi ngày cho anh.
"
"Hơn nữa em mới thử nấu anh đã cảm thấy nó ngon khiến em có