Bạch Tô cố ý đặc biệt kéo dài thời gian trong phòng tắm, cô cảm thấy thời gian đó hẳn đủ để cho Phó Vân Tiêu rời đi.
Cô không hề muốn ra ngoài đối mặt Phó Vân Tiêu!
Cho nên, tắm xong vẫn không nhúc nhích, ở lì trong bồn tắm chờ đợi, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cô tựa hồ nghe phía bên ngoài có động tĩnh, giống như là có tiếng mở cửa đóng cửa, cho nên Bạch Tô kết luận hẳn là Phó Vân Tiêu không muốn ở mãi chỗ này, đã đi rồi!
Anh đi thì tốt hơn!
Bạch Tô lập tức lên tinh thần nhổm lên khỏi bồn tắm, sau đó nhanh chóng lau khô nước đọng trên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Kết quả, vừa đi ra, lại thấy Phó Vân Tiêu vẫn chưa đi.
Mà là...!Đang bày một bàn ăn lớn!
Anh phân loại thức ăn bày ở trên bàn, thấy Bạch Tô, ánh mắt mang ngạc nhiên mừng rỡ: “Em ra tới thật đúng lúc, nhà hàng mới vừa đưa tới một một ít thức ăn, hai chúng ta ăn, vừa rồi em cũng mất sức nhiều!"
Mất sức nhiều...
Nói kiểu gì vậy?
Khiến Bạch Tô muốn cầm dao giết người!
Bạch Tô trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu: “Không ăn, anh đi nhanh lên đi!"
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô vẫn lì lợm không đi, anh ưu nhã lau đũa, lại bắt đầu rảo đũa bắt đầu chọn thức ăn, bới cho Bạch Tô phân một chén cơm, đồ ăn ngon cũng chu đáo gắp cho Bạch Tô.
Bạch Tô bây giờ...!Đã không biết đối mặt với Phó Vân Tiêu như thế nào nữa!
Anh nhất định chính là một tên lưu manh.
"Anh đi đi!
Bạch Tô bước ra mở cửa, chỉ chỉ ngoài cửa, muốn Phó Vân Tiêu đi.
Nhưng...!Lúc cô đi ra chỉ mặc áo choàng tắm, mặc dù cũng che phủ dấu vết trên người cô, nhưng đứng ở cửa bắt Phó Vân Tiêu nhanh chóng đi, khó tránh khỏi dẫn đến sự chú ý của người chung quanh đi ngang qua...
Cho nên Bạch Tô không thể không lui trở về trong nhà, đóng cửa lại, chẳng qua lại một lần nữa đuổi Phó Vân Tiêu đi.
"Anh đi nhanh lên!"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Làm sao vậy, cũng không chịu cùng tôi ăn một bữa cơm hả?"
Bạch Tô cau mày, cũng không muốn quan tâm đến Phó Vân Tiêu.
Cô bất đắc dĩ cảm thấy Phó Vân Tiêu không hề muốn rời khỏi đây, liền ngồi một bên ghế salon chờ Phó Vân Tiêu rời đi.
Phó Vân Tiêu lại nhàn nhã bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quay đầu nhìn Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Em có muốn tới ăn chút gì không, em thật sự không ăn hả?"
Bạch Tô vẫn không phản ứng Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Tô, tiếp tục ăn.
Lúc này, điện thoại di động của Bạch Tô bỗng nhiên vang lên, Bạch Tô nhìn xuống, là Lâm Lập gọi điện thoại tới, Phó Vân Tiêu đang ở đây, không biết có nên nhận hay không.
Trong đầu bắt đầu suy nghĩ, không nhận trước đã.
Nhưng không thể trực tiếp không nhận, chỉ có thể để điện thoại vang lên không ngừng, phớt lờ không nhận.
Phó Vân Tiêu để ý cử động nhỏ này của Bạch Tô, khóe môi cong lên mỉm cười, cố ý nhắc nhở Bạch Tô một câu: “Có điện thoại, em không nhận ư?"
Bạch Tô nghe Phó Vân Tiêu nói, phớt lờ không nhận.
Nhưng mà, Lâm Lập bên kia cũng một mực kiên trì gọi điện thoại cho Bạch Tô, giống như không chịu buông tha, gọi cho Bạch Tô hết lần này đến lần khác, Bạch Tô nghe điện thoại di động kêu váng cả đầu.
Bạch Tô vẫn cố tình lờ đi.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, liền đứng dậy bước đến bên cạnh Bạch Tô, lấy điện thoại di động từ trong túi áo choàng tắm của Bạch Tô ra muốn nhận.
Túi áo choàng tắm tương đối cạn, Bạch Tô chưa kịp ngăn cản, điện thoại di động liền bị Phó Vân Tiêu lấy được dễ như trở bàn tay.
Lúc Bạch Tô muốn cướp trở về, Phó Vân Tiêu đã thấy phía người điện tới ―― Lâm Lập.
Phó Vân Tiêu chẳng qua chỉ nhìn Bạch Tô, nhưng vẫn chưa hỏi ý Bạch Tô liền trực tiếp cầm điện thoại di động, nhấn nút nhận.
Chuyện này, giống như là mới vừa nãy Bạch Tô cố ý nhận điện thoại của Mộ Vãn Vãn vậy...!Đây là cố ý trả thù?
Bạch Tô căm hận trợn mắt nhìn Phó Vân Tiêu.
Nghe đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Lâm Lập.
"À? Em đang làm gì?"
"Em mới vừa tắm, buồn ngủ."
Bạch Tô trả