Bạch Tô chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Lập, hỏi: “Nếu anh biết ngày này sẽ đến thì tại sao còn lừa gạt em?”
Lâm Lập ngẩng đầu nhìn cô: “Bởi vì anh muốn giữ em lại bên cạnh anh.”
“Nhưng lúc ở bên cạnh anh, anh chưa từng cho em tình yêu.”
Thực tế đôi khi Bạch Tô cũng không hiểu nổi.
Cô có thể nhớ rõ quá khứ của mình và Lâm Lập, dường như chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
Lâm Lập ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bạch Tô, suy nghĩ một lát mới nói: “Có lẽ anh đã không yêu em đúng cách.
Nhưng em không thể nói anh chưa từng cho em tình yêu.”
Lâm Lập đã nói dối.
Chính vì câu nói dối này nên mọi sự trả giá sau này đều trở nên sai lầm.
Bạch Tô cười bất đắc dĩ, ngồi xuống trước mặt Lâm Lập.
Hôm nay cô tới đây là để ly hôn, cho nên chuyện quá khứ bất kể có điểm xuất phát như thế nào, quá trình ra sao, bây giờ đều sẽ dẫn tới kết quả như vậy, cho nên đều không quan trọng.
Cô không muốn truy cứu khởi đầu, quá trình hay là kết cục của chuyện này.
Cô chỉ muốn nói với Lâm Lập: “Chúng ta ly hôn đi.”
Lâm Lập ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói: “Được, anh đồng ý.
Để anh gọi thư ký đến.”
Lâm Lập nói rồi kêu thư ký đưa tư liệu cho Bạch Tô.
Bạch Tô mới phát hiện trước khi mình đến đây, Lâm Lập đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu… Tức là trước khi cô đến, Lâm Lập đã sẵn sàng có thể ly hôn với mình? Nghĩ đến đây, Bạch Tô lại cảm thấy khó tin.
Cô nhìn Lâm Lập, vẻ mặt Lâm Lập lại rất bình tĩnh, cô cũng bình tĩnh tiếp thụ.
Lâm Lập nhìn Bạch Tô: “Anh có một yêu cầu trước khi ly hôn.”
Bạch Tô nghiêm túc nói: “Anh nói đi, yêu cầu gì?”
Lâm Lập đáp: “Cùng anh ngắm tuyết rơi một lần, về nhà một chuyến.”
Nhà mà anh ta nói đương nhiên không phải ở thành phố A.
Bạch Tô xoay người nhìn thoáng qua phong cảnh ngoài cửa sổ, chần chờ một chút, cắn môi suy nghĩ rồi mới đáp: “Thôi đi, chúng ta đừng đi ngắm tuyết, không cần thiết đâu.
Còn về nhà… Nếu sau này em đi ngang qua chỗ đó, trùng hợp anh cũng ở đó thì em sẽ ghé qua thăm anh.”
Bạch Tô nói vậy rõ ràng là từ chối Lâm Lập.
Nhưng cô không nhận thấy cảm xúc buồn bã vì bị từ chối trên nét mặt của Lâm Lập, mà lại rất thản nhiên: “Được rồi, anh sẽ gửi tư liệu này tới Mỹ, xử lý xong xuôi, em sẽ khôi phục độc thân.”
“Vâng.” Bạch Tô đáp, sau đó gật đầu xem như chào, nói: “Vậy thì em đi đây.”
Lâm Lập không nói gì, Bạch Tô coi như Lâm Lập âm thầm đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Chẳng qua khi cô vừa đụng vào tay nắm cửa thì bỗng nghe Lâm Lập gọi tên mình sau lưng: “Bạch Tô, đã lâu không gọi cái tên này, nghe hơi lạ lẫm.”
Bạch Tô quay lại nhìn Lâm Lập, cười bất đắc dĩ.
“Em đã nhớ lại hết rồi hả? Chúc mừng em.” Lâm Lập cười gượng gạo, nhưng vẫn nói.
“Cảm ơn.” Bạch Tô đáp, sau đó xoay người cầm tay nắm cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi vào sân, lại từ sân bước ra ngoài đường, đường phố trong khu biệt thự rất vắng người, xe cũng rất ít, bầu trời hơi âm u, Bạch Tô hít thở một hơi thật sâu, lúc này mới phát hiện tay mình đang run rẩy.
Nào có chuyện đã lấy lại trí nhớ? Hoàn toàn không nhớ ra gì cả.
Nhưng Bạch Tô suy nghĩ thật lâu, lúc trước cô đã so sánh nhiều lần, mỗi lần Lâm Lập đều sẽ dùng