Mấy người kia vào nhà rồi khẽ gật đầu chào Phó Vân Tiêu, sau đó đi sang chỗ khác.
Bạch Tô thoáng sửng sốt, chờ một lát mới thấy mấy người kia xách vali chậm rãi đi ra.
Mãi đến khi họ đã xách vali ra ngoài cửa, Bạch Tô không nhịn được nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
Phó Vân Tiêu mỉm cười đáp: “Dẫn em ra ngoài.”
Bạch Tô sửng sốt.
Dẫn ra ngoài ra chuyện khi nào? Cô đang định hỏi tiếp thì Phó Vân Tiêu đã ôm cô vào lòng, nói: “Được rồi, em mau thay quần áo đi.”
Giọng Phó Vân Tiêu trầm thấp như có ma lực, Bạch Tô chỉ thoáng ngây người một lát rồi vẫn làm theo lời Phó Vân Tiêu, vội vã về phòng.
Mặc dù cô không biết Phó Vân Tiêu tính làm gì, nhưng anh muốn dẫn mình ra ngoài, cô bèn mặc một bộ đồ thể thao, ăn diện trông rất khỏe khoắn, hơn nữa còn mặc áo len thể thao.
Sau khi Bạch Tô đi ra, Phó Vân Tiêu dẫn cô ra ngoài.
Bạch Tô không hỏi Phó Vân Tiêu muốn dẫn mình đi đâu, chỉ đi theo anh lên máy bay riêng, sau đó rời khỏi thành phố A.
Lên trên trời, Bạch Tô mới nhìn Phó Vân Tiêu: “Rốt cuộc chúng ta sắp đi đâu vậy?”
Phó Vân Tiêu vẫn mỉm cười nhìn Bạch Tô, dịu dàng nói: “Tôi còn tưởng em không quan tâm tôi sẽ dẫn em đi đâu, chỉ cần tôi ở bên cạnh em là được.”
Nghe vậy, Bạch Tô không nhịn được nở nụ cười: “Anh ăn mật ong từ nhỏ đến lớn hay sao vậy?”
Phó Vân Tiêu không rõ Bạch Tô nói thế là sao, nhưng anh biết Bạch Tô chỉ mới nói nửa câu.
Anh nhíu mày, trực giác mách bảo anh rằng chắc chắn không phải là Bạch Tô quan tâm mình ăn thứ gì từ nhỏ đến lớn.
Cho nên Phó Vân Tiêu hỏi: “Tại sao em lại hỏi vậy?”
Bạch Tô mỉm cười nói: “Miệng ngọt thế.”
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu không nhịn được bật cười.
Anh kéo Bạch Tô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Bạch Tô nằm trong lòng Phó Vân Tiêu nhìn đám mây ngoài cửa sổ, thở dài: “Cảm giác này tuyệt quá, vừa bình tĩnh ngọt ngào lại vừa không chân thật.”
Phó Vân Tiêu không trả lời Bạch Tô, nhưng trong lòng yên lặng nói, sau này anh sẽ cố gắng cho Bạch Tô càng nhiều bất ngờ và hạnh phúc hơn thế này.
Trên đường đi, Bạch Tô nằm trong lòng Phó Vân Tiêu ngủ một giấc ngon lành.
Đến khi cô thức dậy, hai người đã hạ cánh.
Phó Vân Tiêu dẫn Bạch Tô xuống xe, trước mắt là biển cả mênh mông, chung quanh là hòn đảo tươi đẹp.
Nơi này… Đang là mùa hè.
Bạch Tô có thể thấy các người đẹp mặc bikini đi tới đi lui ở chung quanh, hình thành cảnh tượng bắt mắt, mà nơi xa, những người khác không mặc bikini thì cũng mặc váy, hoặc là trang phục mùa hè.
Bạch Tô không khỏi sửng sốt.
Cô nhìn bộ đồ thể thao trên người mình, áo len khoác ngoài áo hoodie, bởi vì cô sợ lạnh nên còn là kiểu áo len rất dày.
Cô lại nhìn Phó Vân Tiêu, mặc dù anh mặc áo khoác, nhưng lại là áo gió mùa hè rất mỏng, hơn nữa Phó Vân Tiêu cởi áo khoác ra thì chỉ mặc một chiếc áo thun trắng bên trong.
Bạch Tô không nhúc nhích, hoàn toàn không dám xuống máy bay.
Bởi vì cô chỉ cần bước xuống máy bay sẽ bị người chung quanh biến thành kẻ ngốc.
Phó Vân Tiêu đã nhận ra sự lúng túng của Bạch Tô, nhưng anh cố ý nhìn Bạch Tô, chuẩn bị xuống máy bay.
Bạch Tô không cầu cứu, anh chỉ chờ Bạch Tô cầu cứu mình.
Ai ngờ… Phó Vân Tiêu vừa giơ chân thì Bạch Tô đã kịp