Đầu dây bên kia, thám tử nói: “Người đã bắt cóc Bạch Tô, hơn nữa giết chết Mạc Phi chính là Nhiêu Tuyết.”
Nghe xong, không khí bỗng trở nên yên lặng.
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, anh cau mày đáp: “Được rồi, tôi đã biết.” Sau đó nhanh chóng cúp máy, rơi vào trầm tư.
Anh không lên lầu, mặc dù biết Bạch Tô đang chờ mình, nhưng anh vẫn ở dưới lầu im lặng hồi lâu.
Nếu là Nhiêu Tuyết thì chắc chắn là Lâm Lập sai khiến, chẳng qua tại sao sau này Lâm Lập lại giữ Bạch Tô ở bên cạnh? Thực ra lúc này bên cạnh Phó Vân Tiêu tràn ngập nguy hiểm, Lâm Lập và mình cạnh tranh kinh doanh đã tiến vào tình trạng gay cấn.
Cho nên… Thế này thì rất bực bội.
Quan trọng là lúc trước Phó Vân Tiêu điều tra ra tung tích của Nhiêu Tuyết, nhưng gần đây Nhiêu Tuyết lại biến mất.
Chỉ có Lâm Lập mới có khả năng bảo vệ Nhiêu Tuyết, không biết lúc này Nhiêu Tuyết biến mất đại biểu cho điều gì?
Phó Vân Tiêu đứng yên thật lâu không nhúc nhích.
Một lát sau, anh mới nghe tiếng bước chân vang lên từ đằng sau.
Bạch Tô chậm rãi đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Phó Vân Tiêu lập tức giấu đi vẻ mặt trầm tư, nhìn cô đáp: “Không có gì, chỉ là chút vấn đề trong công ty thôi.”
Bạch Tô cũng hiểu biết vấn đề trong công ty nên cô không hề nghi ngờ, chỉ nhìn Phó Vân Tiêu chần chừ: “Cho nên anh mong tôi cho anh ở đây suy nghĩ một lát, hay là muốn thế nào?”
Phó Vân Tiêu kéo tay Bạch Tô, nở nụ cười: “Không không không, chuyện công ty thì chờ lúc làm việc hẵng suy nghĩ.”
Bạch Tô kéo tay Phó Vân Tiêu: “Được rồi, vậy thì chúng ta cùng về thôi.
Tôi không muốn ở đây nữa.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, cùng Bạch Tô trở về khách sạn của họ.
Sau khi về đến khách sạn, Bạch Tô cầm iPad bắt đầu tìm kiếm trên mạng.
Phó Vân Tiêu thay đồ rồi đi đến bên cạnh cô, ghé qua mới thấy Bạch Tô đang tìm đồ dùng trong nhà.
“Em đang làm gì vậy? Gần đây muốn đổi nghề sang làm thiết kế nội thất à?” Phó Vân Tiêu biết rõ Bạch Tô không muốn làm thiết kế nội thất, nhưng vấn cố ý trêu ghẹo cô.
Bạch Tô nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu đáp: “Tôi muốn tìm một phong cách, sau đó trang hoàng cho căn hộ của anh.”
Phó Vân Tiêu nghi hoặc hỏi tại sao.
Bạch Tô rất đứng đắn nói: “Bởi vì… Tôi cảm thấy nơi đó để lại ký ức không tốt đẹp cho anh, nhưng bây giờ tôi đã ở bên anh rồi, cho nên hai chúng ta hẳn là có thể sáng tạo ký ức tốt đẹp hơn.”
Nói rồi, Bạch Tô chọn mấy kiểu mẫu mà mình thích đưa cho Phó Vân Tiêu xem.
Anh nhìn phong cách trang hoàng