Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.
Cô buột miệng nói: “Hồi sáng tôi tới nơi này thì thấy trong nhà có một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ta nói cô ta là bạn gái của anh.”
Nghe vậy, Phó Vân Tiêu bật cười, nói đùa: “Bạn gái tôi? Thế thì xinh đẹp cỡ nào? Chỉ có người xinh đẹp như em mới đủ tư cách làm bạn gái tôi.”
Bạch Tô càng khó hiểu.
Cô rõ ràng nhìn thấy, không có khả năng là ban ngày gặp ma.
Nhà của Phó Vân Tiêu rất vuông vắn, hơn nữa địa thế tốt, ánh nắng chiếu vào khiến cả căn nhà vô cùng ấm áp, trong tình huống đó, người phụ nữ mà cô gặp thực sự tồn tại, sao lại không có? Bạch Tô không tin lại đi một vòng xem xét kỹ, kết quả là thực sự không có.
Hơn nữa căn nhà còn vô cùng sạch sẽ, không có chút dấu vết nào.
Bạch Tô lại đứng trước mặt Phó Vân Tiêu, anh mỉm cười hỏi: “Em tìm thấy chưa.”
Bạch Tô lắc đầu.
Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?
“Vậy thì tôi dẫn em đi ăn cơm.” Phó Vân Tiêu xem đồng hồ, không muốn Bạch Tô lại chịu đói nên chuẩn bị dẫn Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô nắm tay anh, không nhịn được nhắc lại: “Phó Vân Tiêu, tôi thật sự thấy một người phụ nữ ở đây.”
“Tôi tin em, được chưa? Em có thể cho rằng đó là nàng tiên ốc của tôi, được không?” Phó Vân Tiêu thật sự cho rằng Bạch Tô đang đùa mình nên cũng không cho là thật.
Bạch Tô thấy biểu hiện của Phó Vân Tiêu không giống như đang lừa mình.
Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Bạch Tô nhíu mày lắc đầu.
“Được rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa, tôi dẫn em đi ăn cơm.” Phó Vân Tiêu nói rồi kéo Bạch Tô rời đi.
Bạch Tô thậm chí không biết mình ngồi lên xe của Phó Vân Tiêu bằng cách nào.
Cô nhíu mày, vẫn suy nghĩ về chuyện ban ngày.
Phó Vân Tiêu nhận thấy Bạch Tô đang ngẩn người, anh thừa dịp cô đang mất hồn mất vía mà đến gần cô, hôn lên môi cô, Bạch Tô tức khắc bừng tỉnh, vội giãy dụa đẩy Phó Vân Tiêu ra.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại ôm chầm cô.
Anh vốn chỉ định trừng phạt cô một chút, nề hà Bạch Tô quá mê người.
Thật lâu sau, Phó Vân Tiêu mới lưu luyến buông Bạch Tô ra, sau đó nhìn cô nói: “Em còn không tập trung nữa thì tôi sẽ dùng cách này đánh thức em.” Nói xong, anh còn khiêu khích liếc cô.
truyện tiên hiệp hay
Bạch Tô lập tức dời mắt, nói: “Đồ vô lai.
Không phải là tôi không tập trung, tôi chỉ muốn nói rõ với anh là tôi thật sự gặp người khác ở đó.”
Phó Vân Tiêu cười khẽ, chủ động thắt dây an toàn cho cô, từ tốn nói: “Nếu tôi muốn kim ốc tàng kiều thì chắc chắn sẽ giấu em, bởi vì em quá quý giá đối với tôi, tôi chỉ muốn giấu em đi thôi.”
Phó Vân Tiêu đã nói đến nước này, Bạch Tô đương nhiên không thể nói thêm gì nữa.
Cô vội cúi đầu nói: “Vậy thì chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Hai người chọn một nhà hàng Pháp gần đó, khúc nhạc sonate vang lên khắp nhà hàng, vừa tao nhã vừa êm đềm.
Hoàn cảnh thoải mái này khiến Bạch Tô tạm thời quên đi phiền não hôm nay.
Phó Vân Tiêu gọi mấy món cho Bạch Tô, đều khiến cô rất hài lòng.
Phó Vân Tiêu chủ động tìm hiểu quá khứ của Erica, Bạch Tô kể chuyện cũng vui vẻ.
Mãi đến khi ăn được nửa chừng, Bạch Tô uống nhiều nước trái cây, bèn đứng dậy đi vệ sinh.
Chẳng qua khi Bạch Tô trở về thì phát hiện bên cạnh Phó Vân Tiêu lại có một người phụ nữ, trông rất quen mắt,