Nhận thấy Thẩm Mạc Bá không còn nổi giận như ban đầu, Mộ Vãn Vãn đi đến bên cạnh anh ta, ôm eo anh ta, ngẩng đầu nói: “Tôi thật sự không biết, tôi không muốn làm tổn thương bất cứ kẻ nào, tôi cũng hết cách rồi.” Sau đó tiếp tục nức nở.
Thẩm Mạc Bá hoàn toàn mềm lòng.
Trước kia anh ta từng thấy vẻ đáng thương của Mộ Vãn Vãn lúc mới xuất đạo, bởi vì không có mạng lưới quan hệ nên cô ta rất bất lực, hơn nữa lúc trước Mộ Vãn Vãn là một cô gái ngây thơ và dũng cảm khiến người ta thương tiếc.
Ấn tượng đầu tiên rất đáng sợ, một khi đã xác định thì có lẽ anh ta sẽ chôn giấu cô ta trong lòng, không thể bỏ qua.
Cho nên cuối cùng Thẩm Mạc Bá vẫn thỏa hiệp, tiến lên ôm Mộ Vãn Vãn an ủi: “Không sao, vừa rồi tôi cũng xúc động quá.”
Mộ Vãn Vãn càng ra vẻ mảnh mai: “Tôi thật sự rất sợ hãi, sợ anh cũng rời bỏ tôi.”
Thẩm Mạc Bá nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Vãn Vãn: “Không sao, có tôi ở đây.”
“Vậy thì đêm nay anh đừng đi, ở bên cạnh tôi được không?” Mộ Vãn Vãn ngấn lệ nhìn Thẩm Mạc Bá.
Ánh trăng sáng ngời chiếu qua cửa sổ sát đất, soi sáng dáng người mặc váy ngủ tơ tằm hai dây của Mộ Vãn Vãn, trông vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Bất kể là người đàn ông ý chí vững vàng cỡ nào cũng rất khó từ chối, huống chi là người đàn ông yêu Mộ Vãn Vãn sâu sắc.
Thẩm Mạc Bá ôm chầm Mộ Vãn Vãn, dây đeo trượt xuống vai, dáng người quyến rũ đầy đặn thoắt ẩn thoắt hiện.
“Được rồi, đêm nay tôi không đi, tôi sẽ ở bên em.” Thẩm Mạc Bá vừa đi đến bên giường vừa dịu dàng nói với Mộ Vãn Vãn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mạc Bá thức dậy sớm rời đi.
Chân Phó Vân Tiêu bị gãy, gần đây không thể đến công ty, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.
Bệnh viện yên tĩnh, bác sĩ y tá mặc blouse trắng chỉnh tề, lại có một đám người mặc suit đen.
Giữa hai bên có vẻ không hợp nhau.
Đám người mặc suit đen này chính là đoàn đội của Phó Vân Tiêu, họ được gọi tới bệnh viện họp.
“Xử lý sao rồi? Báo chí đã gỡ bỏ hết chưa?” Phó Vân Tiêu nghiêm túc hỏi.
“Thưa tổng giám đốc, hôm qua anh vừa thông báo thì chúng tôi đã lập tức áp dụng hành động, nhưng vẫn có người liên tục đăng bài viết mới, chế tạo đề tài.” Trợ lý báo cáo chi tiết.
Đám y tá đi ngang qua phòng bệnh của Phó Vân Tiêu đều nhỏ giọng bàn tán.
“Chà, anh ấy chính là Phó Vân Tiêu, tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, người thật còn đẹp hơn trong ảnh!”
“Đẹp trai thế này, ước gì là chồng mình!”
Đám y tá hăng say tán gẫu.
Lúc này, Bạch Tô đi tới từ đằng sau, đám y tá đang trò chuyện say sưa bị giật mình, vội ngậm miệng giải tán.
Bạch Tô đã sớm quen với cảnh tượng này.
Nơi nào có Phó Vân Tiêu, nơi đó không thể thiếu bàn tán.
Biết sáng nay Phó Vân Tiêu họp ở bệnh viện, Bạch Tô chuyên đi mua rất nhiều điểm tâm.
Cô xách điểm tâm vào phòng bệnh của Phó Vân Tiêu.
Anh nhìn thoáng qua rồi nói với mọi người: “Hôm nay họp tới đây thôi, về làm việc đi.
Chú ý động thái của DS mỗi thời mỗi khắc, báo cáo tôi bất cứ chuyện gì.”
Phó Vân Tiêu di dời sự chú ý của mọi người, giúp Bạch Tô bớt xấu hổ.
Cô chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, đám nhân viên cầm bữa sáng rồi biết điều rời đi.
Bạch Tô lắp bàn nhỏ cho Phó Vân Tiêu, bày ra bữa sáng được chuẩn bị kỹ càng.
Cháo thịt nạc trứng muối, trứng luộc, bánh bao nước, còn có mấy món ăn kèm.
“Tranh thủ còn nóng uống cháo đi, ăn nhiều một chút, hồi phục nhanh.” Bạch Tô quan tâm nói.
Phó Vân Tiêu lười biếng vươn vai: “Em đút cho tôi ăn đi.
Tôi là người bệnh.”
Bạch Tô vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh bị gãy chân chứ không phải tay, không đút, sao còn đòi đút cơm như trẻ con vậy?”
Phó Vân Tiêu ngạo kiều: “Em đút cho tôi, không thì tôi không ăn đâu.”
“Được rồi