Bạch Tô chạy một mạch từ bệnh viện đến nhà Vương Tiểu Đồng.
“Vương Tiểu Đồng, mở cửa!” Bạch Tô sốt ruột gõ cửa.
Cô muốn được gặp Vương Tiểu Đồng ngay lúc này.
Vương Tiểu Đồng mặc đồ ngủ mở cửa cho Bạch Tô, mái tóc rối bời, đôi mắt hơi sưng, không biết là đã khóc hay mới ngủ dậy.
“Cậu khóc hả?” Bạch Tô nhẹ giọng hỏi.
Vương Tiểu Đồng ngáp một cái, lắc đầu.
Bạch Tô cũng không phân biệt được cô ấy đang nói thật hay giả, tóm lại là gặp Vương Tiểu Đồng, cô chỉ muốn òa khóc.
Vương Tiểu Đồng nhanh chóng tiến lên ôm Bạch Tô.
“Được rồi, cậu khóc cái gì.”
Vừa thấy Bạch Tô, Vương Tiểu Đồng đã đoán được mục đích của cô.
Cô không muốn mình khiến Bạch Tô buồn bã, vội an ủi cô.
“Tớ nói cậu nghe này, đây là lần đầu tiên tớ được lên hot search, thấy lượng fans của mình tăng lên mấy trăm mấy trăm ngàn, giống như cả thế giới đều chú ý đến mình, cảm giác này quá tuyệt vời!”
“Đều là tại mình, xin lỗi…” Bạch Tô vô cùng áy náy.
Cô biết chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn cho Vương Tiểu Đồng, nhất là công việc.
Nghe giọng nói nức nở của Bạch Tô, khóe mắt Vương Tiểu Đồng cũng đỏ hoe.
Bởi vì còn đang ôm nên Bạch Tô không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tiểu Đồng.
Cô chớp mắt mấy cái, bình ổn cảm xúc.
“Tớ không sao đâu! Cô Bạch của tôi ơi, cô khóc thì khóc đi, sao còn chùi nước mắt nước mũi lên áo ngủ của tớ? Mấy trăm ngàn một bộ đấy nhé!” Vương Tiểu Đồng giả vờ đau lòng.
Bạch Tô nín khóc mỉm cười.
Vương Tiểu Đồng nhanh chóng kéo Bạch Tô ngồi xuống.
“Để tớ gọt táo cho cậu.” Vương Tiểu Đồng nói, Bạch Tô gật đầu.
Lúc này họ ngồi trên sofa, trông Vương Tiểu Đồng có vẻ không quan tâm chuyện này, trong lòng cô cũng bớt áy náy hơn.
Nhưng cô vẫn lo lắng hỏi: “Vậy công việc của cậu…”
“Họ sa thải tớ rồi.” Vương Tiểu Đồng thờ ơ nói.
“Sa thải thì sa thải, không sao, nhà Từ Sắt có bao nhiêu sản nghiệp, tớ không cần quan tâm tới công việc này.” Vương Tiểu Đồng gọt táo xong đưa cho Bạch Tô.
Nghe vậy, Bạch Tô càng cảm động.
Bởi vì sau khi Bạch Tô làm quen với Vương Tiểu Đồng, cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho mình như chị gái.
Mà cô lại chưa từng giúp được Vương Tiểu Đồng điều gì.
Vương Tiểu Đồng thà chịu khổ chứ không muốn để cô chịu thiệt.
Mặc dù cô chưa từng nói gì, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ tình nghĩa chị em này.
Cô âm thầm thề, sau này nhất định phải báo đáp cho Vương Tiểu Đồng.
Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng lại trò chuyện một lát, bỗng nhớ tới mình đi bệnh viện để làm thủ tục cho Phó Vân Tiêu, chợt nghe thấy chuyện của Vương Tiểu Đồng nên cô vội quá quên mất.
Bạch Tô nhanh chóng trở về bệnh viện.
Làm thủ tục xong, Bạch Tô mới thở dài một hơi.
Sau khi được Vương Tiểu Đồng khuyên nhủ, bây giờ cô cũng có tâm trạng để xử lý chuyện này.
Mặc dù Vương Tiểu Đồng trông có vẻ thoải mái, nhưng Bạch Tô biết cô ấy sợ mình lo lắng, chắc chắn không chỉ đơn giản là bị cách chức.
Người tố cáo Vương Tiểu Đồng trông không giống người trong bệnh viện, vậy thì gián điệp trong bệnh viện là ai? Mục đích của chúng là gì? Cô không thể bỏ qua chuyện này, phải điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho Vương Tiểu Đồng.
Lúc trước Vương Tiểu Đồng còn làm việc ở đây, cô có chuyện gì trong bệnh viện cũng đi tìm Vương Tiểu Đồng.
Mà bây giờ Vương Tiểu Đồng bị sa thải, muốn tìm hiểu tình huống thì chỉ có thể làm phiền một người, đó chính là Phó Cảnh Hoài.
Bạch Tô rất không muốn tìm Phó Cảnh Hoài, chính vì cô và Phó Cảnh Hoài bị chụp lén nên mới gây ra hàng loạt chuyện kế tiếp.
Hơn nữa nghe lời nói của Phó Cảnh Hoài thì lúc trước họ còn từng yêu đương.
Bây giờ Bạch Tô đã không có cảm giác với anh ta, chỉ muốn im lặng yêu Phó Vân Tiêu.
Nhưng trừ Phó Cảnh Hoài, không còn ai có thể giúp cô.
Vương Tiểu Đồng đã trả giá cho cô quá nhiều, vì giúp Vương Tiểu Đồng, gặp Phó Cảnh Hoài thêm lần nữa cũng chẳng sao! Nghĩ đến đây, cô không tiếp tục rối rắm mà trực tiếp đi đến phòng của Phó Cảnh Hoài.
Phó Cảnh Hoài không bất ngờ