Bạch Tô vốn cho rằng Vương Tiểu Đồng sắp đi hưởng tuần trăng mật, ai dè cô lại gặp cô ấy trong bệnh viện.
Khi đó Từ Sắt cũng có mặt, Bạch Tô khó hiểu hỏi Vương Tiểu Đồng: “Cậu không đi hưởng tuần trăng mật à?”
Vương Tiểu Đồng trả lời: “Bệnh viện rất bận.”
Từ Sắt cưng chiều xoa đầu cô ấy, sau đó mới quay sang nói với Bạch Tô: “Cô trò chuyện với cô ấy đi, tôi đi làm việc trước đây.” Nói rồi muốn rời đi.
Bạch Tô lại hơi xấu hổ: “Tớ đến không đúng lúc, quấy rầy hai vợ chồng à? Thôi để tớ gọi anh ấy về.”
Vương Tiểu Đồng vội ngăn cản Bạch Tô: “Cậu đừng gọi anh ấy.
Công ty anh ấy có việc.
Cậu nói đi, tìm tớ có chuyện gì?”
Bạch Tô thấy mình không quấy rầy đến Vương Tiểu Đồng và Từ Sắt thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tớ muốn đối mặt với quá khứ, nhớ lại chuyện và con người ngày xưa.
Tớ muốn cậu giúp mình nhớ lại.
Bây giờ Phó Vân Tiêu không ở thành phố A, cho nên tớ muốn tìm cậu trò chuyện.”
Vương Tiểu Đồng lo lắng nhìn Bạch Tô: “Tớ biết chuyện mất trí nhớ là đả kích rất lớn đối với cậu, nhưng có những hồi ức nhớ lại chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Tớ biết, tớ đã nghĩ kỹ rồi, cậu cứ giúp tớ tìm lại ký ức xưa đi.” Bạch Tô kiên định nói: “Bởi vì mặc dù tớ không biết Phó Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ có thể nhận thấy bây giờ anh ấy đang gặp rất nhiều vấn đề khó giải quyết.
Tớ hy vọng nếu tìm lại ký ức thì có thể định vị rõ ràng cho người nào đó, chuyện nào đó.”
Thấy Bạch Tô đã quyết tâm, Vương Tiểu Đồng đương nhiên cũng ủng hộ cô.
Cô ấy xem đồng hồ rồi ngẩng đầu nói: “Tớ cũng sắp tan tầm rồi, cậu đi dạo trước đi, tan tầm đến tìm tớ, chúng ta cùng ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.”
“Ừ, tan tầm tớ tới tìm cậu nhé.” Bạch Tô vui vẻ nói.
Rời khỏi văn phòng Vương Tiểu Đồng, nghĩ đến chuyện mình sắp cùng cô ấy nhớ lại quá khứ, Bạch Tô không khỏi hơi khẩn trương.
Bởi vì cô vừa tò mò vừa sợ hãi đối với quá khứ của mình.
Bạch Tô xem đồng hồ, mới 4 giờ, còn 1 tiếng rưỡi nữa là giờ tan tầm của Vương Tiểu Đồng.
Gần đây cô quá bận, quên mất Bạch Tiểu Bạch sắp được nghỉ về nước.
Tranh thủ lúc Vương Tiểu Đồng còn chưa tan tầm, Bạch Tô đến trung tâm thương mại gần bệnh viện, chuẩn bị mua mấy món quần áo mùa này cho Bạch Tiểu Bạch.
Mặc dù cô bé ở nước ngoài, nhưng Bạch Tô rất quan tâm và yêu thương cô bé.
Cô không rõ Bạch Tiểu Bạch thích cái gì, cứ dựa theo tưởng tượng của mình mua mấy món đồ cho Bạch Tiểu Bạch.
Mua sắm xong, Bạch Tô thấy đã đến giờ, chuẩn bị về bệnh viện tìm Vương Tiểu Đồng.
Ai dè đúng lúc này, Bạch Tô lại nhận được tin nhắn khiến cô hoảng sợ.
“Cô phấn khởi lắm nhỉ? Chiếm lấy hạnh phúc của người khác sung sướng lắm đúng không? Tôi cũng muốn cô nếm trải cảm giác bị tước đoạt hạnh phúc, thậm chí đánh mất người thân nhất trong nhà.”
Thấy tin nhắn này, trái tim Bạch Tô quặn lại.
Bên dưới tin nhắn là một bức ảnh, trong ảnh là Bạch Tiểu Bạch bị trói chặt.
Sắc mặt cô bé trắng bệch, ánh mắt sưng húp, không biết đã khóc bao lâu.
Bạch Tô không kịp suy nghĩ, vội vã gọi lại cho số điện thoại nhắn tin.
Cô lo âu siết chặt điện thoại, chờ đầu dây bên kia.
Cuối cùng có người bắt máy, giọng nói lạnh lẽo nghe như kẻ cuồng sát nhân trong phim kinh dị vang lên.
“A lô, Bạch Tô đúng không?” giọng nói này đã được xử lý nên Bạch Tô cũng không thể phân biệt người gọi điện thoại là ai.
Bạch Tô sốt ruột nói: “Tôi là Bạch Tô.
Anh mau thả con gái tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô cố chịu đựng đe dọa người trong điện thoại, mưu toan khiến đối phương sợ hãi,