Phó Vân Tiêu rời khỏi quán bar.
Sau khi trò chuyện với Phó Cảnh Hoài, rõ ràng anh hơi bực bội.
Lúc ra ngoài, điện thoại reo lên, anh cầm điện thoại lên mới phát hiện bởi vì quán bar ồn ào nên công ty đã gọi cho mình mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Anh cau mày nghe máy, giọng nói sốt ruột vang lên: “Tổng giám đốc! Không ổn! Nhân viên do chúng ta phái đi liên lạc với khách hàng rút đơn đều gặp tai nạn giao thông mất mạng!”
Phó Vân Tiêu lập tức quay về sau khi nhận được cuộc gọi này, ngồi chuyên cơ riêng đến hiện trường thứ nhất.
Cuộc họp được tổ chức trong đêm, tình huống còn đáng sợ hơn cả mình nghĩ, lại rất giống với tư liệu của Phó Cảnh Hoài.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Vân Tiêu trở về khách sạn, lập tức gọi cho Phó Cảnh Hoài.
Ngay khi anh ta vừa bắt máy, anh đã nói thẳng: “Gửi cho tôi tư liệu hôm nay cậu cho tôi xem.”
“Chẳng phải anh đã thấy là không quên được sao?” Phó Cảnh Hoài nhướng mày, cố ý trêu ghẹo Phó Vân Tiêu.
Thực ra điều này đã chứng tỏ Phó Vân Tiêu muốn tiếp thụ đề nghị hợp tác của anh ta.
Phó Vân Tiêu không hề dao động, nói thẳng: “Có một số việc cần xác nhận lại.”
Đúng là anh đã thấy thì sẽ không quên, nhưng đề cập tới sự an nguy của Bạch Tô và người nhà, anh sẽ cẩn thận hết mức có thể.
Ngay sau đó, Phó Cảnh Hoài đã gửi tư liệu tới.
Thậm chí anh ta không chờ Phó Vân Tiêu lật xem tư liệu mà nói thẳng: “Anh muốn xem phân tích tâm lý của bệnh viện nước Pháp về Lâm Lập đúng không? Khỏi cần lật, để tôi đọc cho anh nghe.”
Nói rồi, Phó Cảnh Hoài bèn thuật lại toàn bộ phân tích tâm lý tích cách cho Lâm Lập.
Nghe xong, Phó Vân Tiêu mỉm cười: “Bộ não của cậu rất giống người nhà họ Phó.”
“Cảm ơn khen ngợi.” Phó Cảnh Hoài lạnh lùng đáp.
Hai người họ trừ quan hệ huyết thống, thực ra vẫn luôn coi nhau là tình địch.
Lần này vì Bạch Tô mà lại có cảm giác anh hùng quen biết anh hùng.
“Cho nên tích cách của Lâm Lập rất dễ làm tổn thương người thân của anh để ép anh đi vào khuôn khổ, thậm chí là dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Lúc trước trận tranh đoạt kia chỉ là lớp vỏ ngụy trang trước khi hóa thú của anh ta.” Phó Cảnh Hoài rút ra kết luận.
“Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?” Phó Vân Tiêu biết tâm tư của Phó Cảnh Hoài với Bạch Tô, thậm chí là những gì anh ta từng làm với Bạch Tô, cho nên anh không yên lòng.
Phó Cảnh Hoài trầm tư một lát mới bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi giúp anh.
Mặc dù anh là người chú trên danh nghĩa của tôi, nhưng chúng ta không có tình cảm, tôi không lớn lên ở nhà họ Phó.
Mục đích của tôi chỉ là vì tôi yêu Bạch Tô.”
“Bởi vì yêu, cho nên quyết định thành toàn.” Phó Cảnh Hoài trịnh trọng giải thích.
Thực ra khi nhận được báo cáo y học nội bộ này, anh ta cũng ngây người, trằn trọc suy nghĩ suốt đêm.
Anh ta nghĩ có nên thừa dịp Lâm Lập và Phó Vân Tiêu đánh nhau mà ngư ông đắc lợi hay không? Nhưng anh ta là bác sĩ, biết rõ chỉ số thân thể và ảnh hưởng quá khứ đại biểu cho điều gì.
Lâm Lập xuất thân là bác sĩ, hành vi của anh ta đều chứng minh anh ta không cần tình cảm, chỉ cần vinh quang.
Cho nên thực tế anh ta rất có khả năng sẽ làm tổn thương Bạch Tô vào thời điểm nào đó.
Sau nhiều lần tra tấn, anh đã thỏa hiệp.
So với sinh mệnh của Bạch Tô, anh ta không muốn vì lòng chiếm hữu ích kỷ mà khiến Bạch Tô bị tổn thương.
Phó Cảnh Hoài cầm điện thoại, giọng nói tràn đầy đau thương: “Tôi biết rõ Bạch Tô yêu anh, cho nên tôi quyết định thành toàn.”
Vào thời khắc mấu chốt, nếu Phó Cảnh Hoài trở thành đối thủ của Phó Vân Tiêu thì anh càng không có phần thắng.
Phó Vân Tiêu chết, Bạch Tô sẽ rất đau khổ.
Phó Cảnh