Bạch Tô cười đứng dậy, nói với Phó Vân Tiêu: "Bởi vì tôi muốn tìm cho mình chút việc để làm, ở đây tôi lại không có dụng cụ để nấu cơm, cũng không biết tôi có thể làm những gì, tôi nghĩ nếu như tôi pha nước chanh cho anh mang đến công ty, khi anh uống nước chanh là có thể nghĩ đến tôi thì thật tốt biết bao."
Nếu như trong quá khứ, khi Bạch Tô nói như vậy, Phó Vân Tiêu sẽ vì hành động của cô mà cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà hôm nay, Bạch Tô không thể không nghi ngờ Phó Vân Tiêu bị người khác nhập vào?
Bởi vì Phó Vân Tiêu chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tô rồi nói một câu: " Ừ, nhưng mà ngày mai chúng ta không nên uống nước chanh, ngày mai tôi đưa em đi trượt tuyết."
Sau khi Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô nói xong những lời này thì chuẩn bị đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Tô đứng ở chỗ cũ, cô ngây người, không có cách nào nói ra những lời phía sau.
Cô nghi ngờ mà nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đưa cái túi trong tay cho Bạch Tô: "Em xem chút đi, anh đi tắm trước."
Bạch Tô nhận túi của Phó Vân Tiêu, sau khi nhìn Phó Vân Tiêu vào cửa thì đóng hết cửa lại.
Sau khi đóng cửa xong, cả người Bạch Tô trở nên rất nóng nảy và buồn bã.
Tại sao lại như vậy?
Cô thậm chí còn không có tâm trạng mở túi Phó Vân Tiêu mang về.
Nhìn bốn miếng chanh đã được lột, càng nghĩ về lời mà Phó Vân Tiêu nói, cô càng tức giận.
Bạch Tô tức giận, trực tiếp đưa tay lấy những miếng chanh đã được lột ra, đầu tiên là đưa một miếng vào trong miệng, cũng chưa kịp nhai xong cô đã nhét thêm một miếng nữa.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước Phó Vân Tiêu tắm chảy ào ào.
Ở bên ngoài, sau khi Bạch Tô nhét hai miếng chanh vào miệng thì bắt đầu liều mạng nhai, nhai, nhai, nhai.
Càng nhai lòng càng chua xót, nước mắt cô chảy xuống, giống như đang giận lẫy vậy.
Khi Phó Vân Tiêu tắm xong rồi đi ra, đúng dịp thấy Bạch Tô vừa khóc vừa ăn chanh, còn thừa lại một miếng cuối cùng.
Anh rõ ràng thấy trong mắt Bạch Tô có nước mắt.
Nhưng mà, Phó Vân Tiêu làm như không thấy, xoay người vào phòng tắm một lần nữa, ngay sau đó đã truyền đến tiếng của máy sấy tóc.
Bạch Tô nghe những âm thanh này, cô càng khó chịu hơn.
Cô tức giận ăn xong miếng chanh cuối cùng, âm thanh máy sấy tóc của Phó Vân Tiêu đã dừng, nhưng mà không biết Phó Vân Tiêu bận rộn cái gì trong phòng tắm mà vẫn chưa ra.
Sau khi Bạch Tô từ từ ăn xong chanh, đi tới phòng bếp mở nước lạnh ra rồi mang đến bồn rửa mặt rửa sạch nước mắt.
Đến khi Phó Vân Tiêu đi ra, trên mặt Bạch Tô đã mang theo nụ cười.
Đương nhiên là Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô vừa khóc, nhưng mà Phó Vân Tiêu chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy.
Anh không có lựa chọn nào khác!
"Em xem cái túi tôi đưa cho em chưa?"
Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn Bạch Tô, anh hỏi.
"Vẫn chưa, bây giờ tôi xem ngay đây."
Bạch Tô giả bộ như rất vui vẻ, mở túi ra sau đó cô thấy một bộ nội y trong suốt, cái loại thiết kế này cô không dám mặc.
Bạch Tô nghi ngờ nhìn một hồi lâu, mới xoay người nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cũng chủ động đi đến bên cạnh Bạch Tô, dùng giọng dụ dỗ nói với Bạch Tô: "Ngoan, em đi tắm, sau đó mặc vào cho tôi xem."
Mặt Bạch Tô bỗng đỏ ửng lên, hiển nhiên là cô có chút không muốn.
Nhưng mà, dưới ánh mắt khát vọng của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô vẫn gật đầu một cái rồi vào phòng tắm.
Một lát sau, sau khi cô tắm xong thì nhìn bộ quần áo kia rất lâu, nhưng vẫn không có dũng khí mặc vào.
Bạch Tô nhíu mày, hay là mình mặc quần áo ngủ đi ra.
Sau khi cô đi ra, vẻ mặt của Phó Vân Tiêu có chút gấp gáp nói: "Em có mặc vào không?"
Vừa nói, anh vừa dẫn Bạch Tô đi về phía giường.
Bạch Tô lại có vẻ rất do dự.
"Em không mặc." Cô nói.
Phó Vân Tiêu nhíu mày rõ ràng là có chút không vui: "Tại sao lại không mặc?"
"Bởi vì tôi thấy mặc vào sẽ rất xấu hổ."
Quá hở hang.
Hở hang đến mức cô không thể mặc.
Bạch Tô đã cố gắng, kết quả vẫn là thất bại.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, vừa