Ngay khi cô đang do dự
Đột nhiên, Phong Kiền duỗi ra một cánh tay, trực tiếp ngăn lại: “Được rồi, trợ lí xinh đẹp như vậy mà cứ phải rót rượu, coi như chúng ta chưa trải đời rồi.”
Có người muốn uống rượu với Bạch Tô, nhưng lại bị Phong Kiền ngăn lại.
Mặc dù Bạch Tô không cầu cứu anh, anh Phong Kiền thấy Bạch Tô có vẻ đã đứng không vững.
HIện giờ, màn thể hiện của Bạch Tô khiến cái nhìn Phong Kiền về cô đã thay đổi.
Xem ra người phụ nữ này leo lên được vị trí cuo như vậy cũng không hẳn là nhờ vào nhan sắc.
Hừm, ít nhất cô ấy cũng là một người đạt được vị trí nhờ sự nỗ lực và vẻ ngoài xinh đẹp.
Sau khi Phong Kiền ngăn lại, dường như mọi người cũng đều nể mặt anh, không còn muốn ép cô uống rượu nữa.
Lúc này đã quá nửa tuần rượu, hứng thú của mọi người cũng đã vơi dần đi, có người đã muốn ra về.
Bạch Tô vốn tưởng rằng rượu này là để lấy lòng khách hàng.
Kết quả cuối cùng bị Phong Kiền ngăn cô đỡ rượu, cô đột nhiên phát hiện! Phong Kiền chắc chắn có địa vị trong nhóm người này.
Vì vậy, xem lúc trước cô phải uống rượu là hoàn toàn cố ý!
Điều này khiến Bạch Tô có chút không vui.
Nhưng cô không nói gì, cuộc rượu đã tàn, bọn họ lần lượt ra về.
Đến khi Bạch Tô ra đến cửa, cô cảm thấy cơ thể mình khó chịu muốn gọi taxi.
Sau khi ngây ngốc chờ đợi gần nửa tiếng, không một chiếc xe nào xuất hiện.
Cái lạnh của màn đêm buốt giá, Bạch Tô đứng ở ven đường chờ xe, quần áo mỏng manh, cô chỉ có thể dùng tay ôm chặt lấy bờ vai mình, thỉnh thoảng xoa xoa, cố gắng làm nóng người thêm một chút.
Phong Kiền lấy xe xong chuẩn bị rời đi, anh không có thói quen dành vị trí ghế phụ cho phụ nữ, nhưng khi Phong Kiền đang ngồi trong xe đi ngang qua và nhìn thấy Bạch Tô đang run rẩy ở đó.
Anh do dự, cuối cùng cũng điều khiển xe chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Tô, hạ kính xuống và nói với Bạch Tô: “Bạch Tô, lên xe tôi chở cô về.”
Phong Kiền nói ngắn gọn và mạnh mẽ.
Phong Kiền vừa rồi là cố ý để người ta rót rượu cho cô, bây giờ Bạch Tô đương nhiên không muốn lên xe của Phong Kiền.
“Không cần đâu, Tổng giám đốc Phong tôi tự về được, cảm ơn lòng tốt của anh.”
Rõ ràng Phong Kiền rất ngạc nhiên khi thấy Bạch Tô từ chối, anh không ngờ người phụ nữ này lại từ chối anh.
Rốt cuộc có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng muốn được nịnh bợ anh.
Nhưng Phong Kiền không hề khó chịu, anh chỉ cố ý nói với Bạch Tô: “Được rồi, cứ tự nhiên đi.
Nếu cô không lên xe, ngày mai tôi sẽ không cho phép cô nghỉ ốm.
Nếu cô cố tình tôi sẽ giao nhiều việc hơn.
”
Sau đó, anh cố ý nhìn Bạch Tô, chờ đợi câu trả lời của Bạch Tô.
Bạch Tô ấm ức cắn môi.
Phong Kiền cố tình nói ra những lời này!
Bạch Tô tức giận cau mày sốt ruột lên xe, sau đó nói với Phong Kiền: “Tổng giám đốc Phong, phiền anh đưa tôi về nhà.
Tốt nhất để tôi ngồi đây, kẻo gió lạnh thổi vào người tôi.”
Bạch Tô nói xong, mở ra cửa sau, ngồi ở ghế phía sau.
Cô không ngồi ở vị trí của ghế phó lái.
Là cô cố ý.
Phong Kiền liếc nhìn Bạch Tô sau lưng mình qua gương, hiện giờ anh ấy rõ ràng là cô rất mệt mỏi, lưng dựa vào ghế, nhưng cái miệng thì vẫn rất nhanh nhẹn.
Vẫn còn có tâm trạng để tranh luận...!thú vị đấy.
Khép lại khóe môi nở nụ cười, anh nói đùa: “Nếu cô không muốn ngồi canh tôi, có vẻ như đang coi tôi là lái xe riêng của cô đó hả.”
Bạch Tô không muốn nói chuyện đó, cô chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi, cũng không có đáp lại anh.
Buổi tối trên đường không có nhiều xe, Phong Kiền lái xe rất nhanh, một lát sau đã tới trước của nhà Bạch Tô.
Bạch Tô xuống xe, cảm ơn Phong Kiền đến, nhanh chóng lên thang máy trở về nhà.
Từ đầu đến cuối đều cố