Lúc Chu Sa ấn nhận cuộc điện thoại, Phó Cảnh Hoài đã hỏi thẳng Chu Sa: “Em đang ở đâu?”
Tay Chu Sa cầm điện thoại, nhìn cảnh vật xung quanh rồi thản nhiên nói với Phó Cảnh Hoài: “Ở sân bay.”
Nghe vậy, Phó Cảnh Hoài vội vàng nói với Chu Sa: “Chờ anh, anh tìm em ngay.”
“Phó Cảnh Hoài, chưa tới nửa tiếng nữa là chuyến bay của em cất cánh rồi, giờ anh có tới cũng không kịp đâu, thế nên anh đừng đến.”
Chu Sa thậm chí còn thẳng thừng từ chối Phó Cảnh Hoài.
“Nhìn thấy anh cố gắng vì Bạch Tô như thế em càng thấy đau khổ.”
“Chờ anh.”
Cứ như không nghe thấy lời từ chối của Chu Sa, Phó Cảnh Hoài nhanh chóng lái xe ra ngoài, chạy đến sân bay.
Trên suốt quãng đường đi anh lái xe rất nhanh, nhưng chỗ anh ở quá xa sân bay của thành phố B.
Hơn nữa, gần đến sân bay thì lại kẹt xe, dù cho sau khi dừng xe anh đã nhanh chóng chạy vào sân bay,chuyến bay của Chu Sa vẫn cất cánh mất rồi.
Phó Cảnh Hoài nhìn máy bay bay đi, cảm thấy tinh thần hơi sa sút,chuẩn bị rời đi với bộ dạng cáu gắt.
Thật thất vọng.
Anh cầm điện thoại di động định gọi cho Bạch Tô để nói với Bạch Tô rằng anh không đuổi kịp Chu Sa, thì lại nhìn thấy… ở cách đó không xa, Chu Sa đang xách va li đứng đấy.
Khoảnh khắc Phó Cảnh Hoài nhìn thấy Chu Sa, chính bản thân anh cũng không biết vì sao lại đi tới chỗ Chu Sa ngay lập tức, vươn tay ôm cô mà không suy nghĩ gì.
Chu Sa hơi khựng lại.
Cô không đẩy Phó Cảnh Hoài ra mà nói với Phó Cảnh Hoài một câu, giọng điệu hơi bực mình: “Em không ở lại vì anh, em chỉ ở lại vì đó là nhiệm vụ của một bác sĩ.”.
Truyện Hệ Thống
Phó Cảnh Hoài buông Chu Sa ra, nhìn Chu Sa vài giây rồi mới nở nụ cười: “Anh cũng biết em ở lại vì đó chức trách của một bác sĩ.”
“Đi thôi, đừng để Bạch Tô phải chờ.”
Nói xong, anh nắm lấy tay Chu Sa một cách tự nhiên, xoay người đi đến xe của mình.
Dù đã chọn ở lại nhưng Chu Sa vẫn rất buồn vì nghe thấy cái tên Bạch Tô này.
...
Hoạt động tuyên truyền chuẩn bị bắt đầu, nhưng Chu Sa lại biến mất.
Ban đầu, Bạch Tô đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, chỉ cần nhanh chóng đi đến nơi tổ chức hoạt động.
Đúng lúc này, Mộ Tình trực tiếp gọi đến và hét lên trong điện thoại “Bác sĩ của Mộ Vãn Vãn đã đến chưa? Mộ Vãn Vãn nói nếu cô ấy chưa gặp bác sĩ của mình, cô ấy căn bản không thể lên sân khấu biểu diễn! Cô ấy lo lắng về tình trạng cơ thể của mình!”
Giọng nói của Mộ Tình tràn đầy lo lắng, hét thẳng vào điện thoại như thế khiến Tiểu Âu đang nghe điện thoại cũng sững sờ.
Tiểu Âu nghi hoặc nhìn Bạch Tô, một bên yếu ớt cầm điện thoại, một bên nói với Bạch Tô: “Làm sao bây giờ? Mộ Tình lại gọi điện thúc giục cô kìa.”
Bạch Tô cắn chặt răng nói: “Chúng ta cứ đi đến nơi tổ chức hoạt động đi.”
Mặc dù trước đây Mộ Vãn Vãn rất ghét cô, nhưng bây giờ cô không muốn cứ tiếp tục trốn tránh như thế này, cũng không thể để Mộ Vãn Vãn cắn mãi chuyện này không buông.Vậy nên...!cô phải tìm cách chạy nhanh qua đó.
Nhưng mà bây giờ không có cách nào để thuyết phục Mộ Vãn Vãn đến buổi tuyên truyền.
Nếu Bạch Tô qua đó thì cũng chẳng làm được gì.
Dù bây giờ chưa nghĩ ra giải pháp thích hợp, Bạch Tô và Tiểu Âu cũng đã bắt xe taxi và bắt đầu đi đến nơi tổ chức hoạt động.
Sau khi lên xe, Tiểu Âu vẫn hơi lo lắng cho Bạch Tô.
Với giọng điệu lo lắng, cô hỏi Bạch Tô một câu: “Trước đây cô và Mộ Vãn Vãn có xích mích gì sao? Có vẻ như Mộ Vãn Vãn rất sợ cô.”
Tiểu Âu cũng như là bạn của Bạch Tô, cô ấy đã hỏi như thế thì Bạch Tô không thể không trả lời.
Bạch Tô do dự một lúc rồi mới nói với Tiểu Âu: “Là tình địch.”
Nghe cô nói vậy, Tiểu Âu cảm thấy rất sốc!
Cô nhìn Bạch Tô không chớp mắt: “Bạch Tô, trước đây cô là đại minh tinh đúng không? Nếu không sao cô lại có tình địch như Mộ Vãn Vãn được!”
Nói xong, Tiểu Âu lại đảo mắt, suy nghĩ một hồi rồi