"Mẹ."
Erica ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, gọi cô một tiếng.
Thấy Erica đã về, Bạch Tô đặt cốc nước trên tay xuống, nói: "Sao hôm nay con mới về? Trên trường có việc gì sao?"
Bạch Tô đã tìm một trường nội trú cho Erica, để cô ấy có thể yên tâm đi làm, mà Erica cũng có người chăm sóc.
Hôm nay không phải là ngày Erica về nhà.
Erica nhìn quầng thâm dưới mắt Bạch Tô mà cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cậu vẫn giả vờ như không nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Bạch Tô, trực tiếp đi đến trước mặt cô, nhìn Bạch Tô và nói: "Mẹ ơi.
Mẹ hiện tại đang làm gì vậy?"
"Con đói"
"Vậy mẹ đi nấu cơm cho con ăn, con muốn ăn gì?"
Bạch Tô vừa nói vừa nhanh chóng mở tủ lạnh, muốn Erica chọn một thứ để ăn.
Kết quả là khi mở tủ lạnh ra, cô thấy tủ lạnh trống rỗng, không còn gì cả, chỉ có một chút rau đã hỏng.
Erica đứng ở phía sau Bạch Tô, đương nhiên nhìn thấy những thứ này, Bạch Tô nhanh chóng xoay người nói với Erica: "Bây giờ mẹ xuống tầng mua thêm."
"Mẹ không cần đâu.
Chúng ta không có mì ở nhà sao? Mẹ nấu bát mì cho con là được rồi, chỉ cần là mẹ làm đều tốt."
Erica ngoan ngoãn nói.
Trong quá khứ, Erica chưa bao giờ nói nhiều như vậy, hầu hết thời gian Erica đều điềm tĩnh.
Nghe Erica nói, Bạch Tô không khỏi nở nụ cười, xoay người đi vào bếp tìm một ít mì khô, sau đó lấy trứng, khéo léo bắt đầu nấu mì cho Erica, chỉ là một chén nhỏ.
Cái bát chỉ đủ cho Erica ăn.
Sau khi Bạch Tô mang mì cho Erica, cô ngồi cạnh Erica và nhìn con trai ăn.
Erica ngẩng đầu nhìn Bạch Tô, không nói mà đi thẳng vào phòng bếp lấy ra một cái bát, chia đôi phần mì đưa cho Bạch Tô, nói: "Mẹ, mẹ ăn cùng với con đi."
Bạch Tô nhìn Erica: "Mẹ vừa ăn, không có đói."
"Thật sao? Vậy thì con không muốn tự mình ăn nữa.
Mẹ, mẹ ăn một chút đi.
Xem như để dỗ con thôi."
Erica cố tình tiếp tục bán manh tỏ vẻ dễ thương.
Bạch Tô bất đắc dĩ mỉm cười, Erica gắp mì đưa đến miệng Bạch Tô, cô cắn một miếng.
Nhưng khi Erica gắp miếng thứ hai, Bạch Tô không thể nuốt được nữa.
Erica không miễn cưỡng, giống như không nhận thấy sự khác thường của Bạch Tô, sau khi ăn hết bát mì Bạch Tô đã nấu cho, cậu còn khen Bạch Tô tay nghề tốt.
Theo thói quen trước đây, sau khi ăn xong, Erica sẽ trở về phòng càng sớm càng tốt để nghiên cứu những thứ cậu hứng thú.
Nhưng hôm nay có vẻ rất lạ, Erica không vội trở về phòng mà bắt đầu nói chuyện với Bạch Tô về những gì đã xảy ra ở trường.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Erica kiểm tra thời gian và nói với Bạch Tô: "Mẹ, cách đây một thời gian giáo viên trong trường nói, khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta là con của cha mẹ.
Khi cha mẹ già, họ sẽ trở thành con của chúng ta."
"Mẹ, con muốn trải nghiệm cảm giác chăm sóc mẹ.
Mẹ đi ngủ đi con kể chuyện cho mẹ nghe nhé?"
Cô chưa bao giờ thấy Erica như thế này.
Erica từ nhỏ đã rất độc lập và tự chủ, nhưng bây giờ hành vi của Erica làm cô có chút ngạc nhiên.
Bạch Tô không khỏi bối rối nhìn Erica: "Con làm sao vậy?"
"Mẹ, con thật sự chỉ muốn tích lũy kinh nghiệm thôi mà."
Erica cười hì hì nói, nhanh chóng đẩy Bạch Tô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Khi Bạch Tô trở về phòng ngủ nằm xuống, Erica cầm một cuốn sách bên cạnh và