Không lâu sau, thư ký của Phong Kiền gọi đến một bác sỹ và vài tên côn đồ cho Phong Kiền.
Phong Kiền nhìn bọn họ, cộng thêm năm sáu người của mình, chắc là đủ rồi.
Phong Kiền cùng đám người của anh ấy đã đợi sẵn ở tầng dưới công ty của Phó Vân Tiêu.
Đúng lúc công ty có việc nên Phó Vân Tiêu ở lại tăng ca.
Khi anh rời khỏi công ty, cũng là lúc màn đêm đã buông xuống.
Trong khoảng thời gian này, công ty có rất nhiều việc phải xử lý, anh không đi lấy xe mà muốn đi dạo một lát.
Kết quả là chưa rời khỏi công ty được hai bước, Phó Vân Tiêu đã bị đám người của Phong Kiền đánh ngất, và đưa lên xe.
Việc đánh lén từ phía sau rất dễ dàng ra tay.
Phong Kiền không giấu được sự hài lòng mãn nguyện khi nhìn Phó Vân Tiêu.
Anh không đánh gãy chân Phó Vân Tiêu, những lời thốt ra lúc đấy chỉ là nóng giận, anh ấy vẫn còn phân biệt được nặng nhẹ.
“Đi đi đi, đem đi.”
Phong Kiền cười nói với đám người của anh ấy, nói xong liền lên xe, tiến thẳng đến bệnh viện nơi Bạch Tô đang ở.
Phong Kiền cho người đem Phó Vân Tiêu vào phòng bệnh của Bạch Tô, lúc này Bạch Tô đang ngủ và Phó Vân Tiêu vẫn chưa tỉnh.
Phong Kiền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ làm phiền đến giấc ngủ của Bạch Tô.
Điều quan trọng nhất là, anh ấy sợ Bạch Tô nhìn thấy anh ấy đánh ngất Phó Vân Tiêu, thì anh ấy không biết phải trả lời sao.
Nửa đêm, Phó Vân Tiêu tỉnh dậy, anh dùng tay gõ mạnh vào đầu, ngước mắt lên nhìn thấy Bạch Tô đang nằm trên giường bệnh, anh liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, Bạch Tô đang nằm yên lặng trên giường bệnh, khuôn mặt sạch sẽ, đôi lông mày thỉnh thoảng hơi nhăn lại, hàng lông mi khẽ động đậy, có vẻ như cô đang gặp ác mộng.
Phó Vân Tiêu lặng lẽ nhìn Bạch Tô, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào mê mẩn.
Đã bao năm rồi anh không được đối diện nhìn Bạch Tô ngủ như thế này, anh muốn lại gần vuốt tóc Bạch Tô, nhưng lại sợ đánh thức cô dậy.
Phó Vân Tiêu cứ thế nhìn ngắm Bạch Tô ngủ cho đến khi trời sáng.
...
Khoảnh khắc đầu tiên khi Bạch Tô mở mắt, cô trông thấy một bóng hình quen thuộc quay lưng lại với cô, đang dọn dẹp đồ đạc.
Bóng lưng này không ai khác chính là Phó Vân Tiêu.
Cô thậm chí thất thần trong giây lát, không biết mình đang mơ hay thực.
Cho đến khi Phó Vân Tiêu quay đầu lại, cô mới chợt bừng tỉnh.
Vẫn là gương mặt khôi ngô tuấn tú ấy, vẫn là con người quen thuộc ấy.
Phó Vân Tiêu cầm bát cháo trong tay đưa cho Bạch Tô, Bạch Tô hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đón lấy.
Phó Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô, Bạch Tô tay cầm bát chát quay người đi chỗ khác.
Phó Vân Tiêu lấy ra một chiếc thìa từ ngăn tủ phía sau, chưa kịp đưa cho Bạch Tô đã bị cô lạnh lùng từ chối: "Không cần anh chăm sóc, tôi tự làm được.”
Phó Vân Tiêu cười khinh khỉnh.
“Em làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì muốn tôi hồi tâm chuyển ý sao? Bây giờ tôi làm như vậy em lại không vui à? Đừng giả vờ nữa.”
Mặc dù quay lưng về phía Phó Vân Tiêu, nhưng Bạch Tô vẫn cảm nhận được sự chế giễu và khinh khỉnh của anh.
Thành thật mà nói, cô cũng đang thắc mắc tại sao Phó Vân Tiêu lại đến đây.
Nghe Phó Vân Tiêu nói vậy, cô liền đặt bát cháo sang một bên, ngồi thẳng dậy nhìn Phó Vân Tiêu.
Một gương mặt đã từng rất quen thuộc, nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ và lạnh lùng.
“Phó Vân Tiêu, là anh đã ngoại tình trước, tôi cũng không cố ý thể hiện điều gì cả, tôi chỉ hy vọng anh đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, nói rành mạch từ chữ.
“Hứ, là vậy sao?” Phó Vân Tiêu nhìn cô đăm chiêu.
“Em cố ý đợi tôi ở cửa sau sân bay, còn cố ý làm mình bị thương trước mặt tôi, sau đó cho Phong Kiền bắt cóc tôi đến đây, em làm những việc hao tâm tổn lực như vậy, em dám nói em không yêu tôi không?”
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói.
Thực sự trong lòng Phó Vân Tiêu biết rõ, chỉ là tiếng yêu không thể nào bày tỏ ra ngoài, cho dù giả vờ không yêu trước mặt Bạch Tô nhưng có thể nhìn cô nhiều hơn một chút thì cũng tốt.
Nhưng, câu nói cuối cùng của Phó Vân Tiêu đã nhắm thẳng vào trái tim mỏng manh mềm yếu của Bạch Tô.
Đúng vậy, cô yêu Phó Vân Tiêu, nhưng không dám thừa nhận.
Bạch Tô cúi đầu im lặng, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, những điều anh nói đều không phải chủ ý ban đầu của tôi, tôi thậm chí không biết chuyện Phong Kiền đánh ngất anh, nếu điều đó làm tổn hại đến anh, thì tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, nói một cách nghiêm túc.
Phó Vân Tiêu nhìn bộ dạng Bạch Tô lúc này, cũng không nói thêm nữa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, thì mời anh về cho!”
Bạch Tô cao giọng nói.
Bây giờ, cô cũng không biết phải nói thêm gì với Phó Vân Tiêu, chính cô cũng có phần chán ghét bản thân mình.
Rõ ràng đã quyết định từ bỏ Phó Vân Tiêu, nhưng lại cầm lên cũng không được,