Ánh đèn rất sáng, thậm chí có phần chói mắt.
Lúc Bạch Tô vô ý thức che mắt mình lại, cảm thấy chiếc xe đó chưa dừng hẳn, người bên ngoài đã gấp gáp đi vào.
Người đi vào là Thẩm Mạc Bá.
Bạch Tô đã nhớ lại chuyện lúc trước, đương nhiên cô sẽ nhận ra Thẩm Mạc Bá, cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Mạc Bá, lại không nghĩ đến Thẩm Mạc Bá đột nhiên bước đến trước mặt Bạch Tô, trực tiếp kéo tay Mộ Vãn Vãn nói: “Quỳ xuống!”
Mộ Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn Thẩm Mạc Bá đột nhiên xông vào, dùng sức rút bàn tay đang bị nắm chặt của mình về mới nhìn Thẩm Mạc Bá nói: “Anh điên rồi à? Bảo tôi quỳ xuống làm gì? Muốn quỳ thì tự anh đi mà quỳ!”
Mộ Vãn Vãn tức giận nhìn Thẩm Mạc Bá một cái, trực tiếp định đi về.
Thẩm Mạc Bá nắm tay Mộ Vãn Vãn lại, chân của anh ta đá vào phần đầu gối của Mộ Vãn Vãn, trọng tâm của Mộ Vãn Vãn không vững liền quỳ thẳng xuống đất.
Thẩm Mạc Bá kéo Mộ Vãn Vãn đến trước mặt Bạch Tô, anh ta nhìn thẳng Bạch Tô, nói với Bạch Tô: “Những năm nay tinh thần của Vãn Vãn có phần không bình thường, thế nên đối với chuyện của mẹ cô… tôi… tôi thay Mộ Vãn Vãn xin lỗi cô.
”
“Thẩm Mạc Bá, anh điên rồi phải không! Con mắt nào của anh lại thấy tinh thần của tôi không bình thường, tôi thấy anh mới là tinh thần không bình thường, tôi dựa vào cái gì mà phải nói xin lỗi người phụ nữ này! Cút đi! Cô ta cướp Phó Vân Tiêu của tôi, mẹ cô ta đáng chết! Đáng chết! Mẹ cô ta chết thay cho cái người phụ nữ không cần mặt mũi này, đáng đời mẹ cô ta!!”
Mộ Vãn Vãn lớn tiếng nói.
Bạch Tô tức đến nắm chặt tay, khi cô chuẩn bị hành động thì Sophie đã bước lên trước đè Mộ Vãn Vãn lại.
Không hy vọng cô ta nói bừa bãi nữa.
“Cô Mộ Vãn Vãn, chuyện cô hại chết mẹ của Bạch Tô tôi vừa mới điều tra được, còn chưa kịp nói cho Phó Vân Tiêu, nhưng tôi thấy nếu cô không hối hận chút nào, vậy thì bây giờ tôi đi nói cho ngài Phó Vân Tiêu, tiện thể báo cảnh sát giúp cô, để cảnh sát đến bắt cô!”
Sophie không nể tình nói.
Nói xong cầm điện thoại lên, đang định gọi thẳng cho cảnh sát.
Kết quả cô ta còn chưa kịp gọi điện thoại, Thẩm Mạc bá giơ tay giữ lấy tay của Sophie, ngăn hành động của cô ta lại, nói với cô ta: “Cô Sophie không cần phải nói cho Phó Vân Tiêu nữa, lúc tôi đến đã gọi cho bệnh viện 13 rồi, lát nữa tôi sẽ đưa Mộ Vãn Vãn đi.
”
Vừa nghe đến tên bệnh viện Mười Ba, Bạch Tô ngạc nhiên ngây người một lúc, mà Mộ Vãn Vãn bên cạnh đã vung tay vô cùng giận dữ, lớn tiếng mắng Thẩm Mạc Bá: “Thẩm Mạc Bá, tên ngu ngốc nhà anh điên rồi phải không? Sao lại gọi điện cho bệnh viện Mười Ba? Anh bị bệnh thần kinh phải không? Sao anh lại gọi điện thoại đưa tôi đến bệnh viện tâm thần?”
Thẩm Mạc Bá đưa cho Bạch Tô một tờ giấy xét nghiệm: “Thực ra mấy năm trước tinh thần của Mộ Vãn Vãn đã lúc tốt lúc xấu rồi, mấy năm cô ấy lang bạt ở Mỹ đã xảy ra chút chuyện không vui, thế nên… bây giờ trở nên có hơi hoang tưởng bị hại và tâm thần phân liệt, đây là báo cáo chẩn đoán bệnh của cô ấy.
”
Bạch Tô nghi ngờ nhận lấy báo cáo chẩn đoán mà Thẩm Mạc Bá đưa, bên trên ghi chép chi tiết bệnh tình của Mộ Vãn Vãn… Cô ta thật sự bị tâm thần phân liệt à?
Bạch Tô không thể tin nổi nhìn Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Mạc Bá nhìn Bạch Tô, Bạch Tô lương thiện rõ ràng lúc này có hơi do dự, nhưng bây giờ, Sophie bên cạnh rõ ràng vẫn còn đang phân vân.
Thẩm Mạc Bá do dự một lúc, vẫn cầm điện thoại lên gọi thẳng cho bệnh viện Mười Ba.
Số điện thoại này anh ta đã liên lạc xong rồi.
Có thể gọi thẳng cho bác sĩ điều xe của bệnh viện đến đón người.
Thẩm Mạc Bá quá hiểu Phó Vân Tiêu, hơn nữa anh ta cũng quá yêu Mộ Vãn Vãn, thế nên anh ta muốn nghĩ cách bảo vệ Mộ Vãn Vãn.
Lúc trước anh ta cũng không hiểu từng chuyện mà Mộ Vãn Vãn đã làm, gần đây anh ta cũng mới biết.
Anh ta hiểu rằng, nếu Phó Vân Tiêu biết chuyện này, chắc chắn sẽ khiến Mộ Vãn Vãn chết.
Bây giờ bên Lâm Lập đã rơi vào hoàn cảnh xấu