Thực tế vừa thấy Bạch Tô, Nghiêm Đình đã không nhịn được muốn cười thành tiếng, hoàn toàn không hiểu tại sao Bạch Tô lại ướt sũng người, thoạt nhìn như vịt rơi xuống nước.
Thấy Caesar ở đây nên Nghiêm Đình vẫn nhịn giúp Bạch Tô diễn kịch.
Caesar vừa đi, Nghiêm Đình không cần nhịn nữa, trêu ghẹo Bạch Tô: “Chẳng lẽ cô trèo lên đây từ tầng năm?” Nghiêm Đình ôm bụng cười khoa trương.
Bạch Tô liếc xéo Nghiêm Đình, rút tay ra khỏi cánh tay anh ta, đi thẳng về phía thang máy.
Thấy Bạch Tô muốn đi thang máy, Nghiêm Đình cũng đi theo, tự nhiên cùng Bạch Tô lên thang máy.
Nghiêm Đình muốn nói chuyện với Bạch Tô, nhưng Bạch Tô làm lơ.
Nghiêm Đình đi theo Bạch Tô xuống quầy lễ tân bên dưới.
Bạch Tô lại hỏi thăm còn dư phòng không, kết quả là lễ tân nói thực sự không còn dư phòng nữa.
Nghe vậy, Bạch Tô càng khó xử, dù sao cô không thể tiếp tục ở chung phòng với Caesar.
“Vậy các cô có phòng cho nhân viên lau dọn, hay là phòng chứa đồ gì đó, cho tôi một phòng ở tạm cũng được.” Bạch Tô vẫn muốn giãy dụa.
“Xin lỗi cô, không có.” Lễ tân khó xử nói, khiến Bạch Tô không còn cách nào khác.
Thấy Bạch Tô khó xử, Nghiêm Đình lại cảm thấy rất xinh đẹp, không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo cô: “Nếu chúng ta đã là người yêu thì cô ở chung với tôi đi.”
“Ai muốn ở chung với anh chứ.” Bạch Tô nói rồi xoay người muốn rời đi.
“Này, chẳng phải cô nói với người khác là muốn ngủ với tôi hay sao?” Nghiêm Đình nhanh chóng đuổi theo, hai tay đặt lên vai Bạch Tô, ánh mắt bỗng trở nên thâm tình: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tốt với cô, trân trọng cô.”
“Nhàm chán.” Bạch Tô hất tay Nghiêm Đình, quay đầu bỏ đi.
Nghiêm Đình lại đuổi theo.
“Vậy cô định ở chỗ nào?” Lần này Nghiêm Đình bớt cợt nhả, nghiêm túc hỏi.
“Ừm… Về phòng thu dọn đồ đạc trước, sau đó nhìn xem có thể ngủ trong phòm gym không.” Bạch Tô vừa vào thang máy vừa nói.
Nghiêm Đình cũng vào thang máy, suy nghĩ một chút rồi ấn nút tầng tám.
Đến tầng tám, Bạch Tô chờ Nghiêm Đình đi ra, sau đó cô lại lên trên, không ngờ lại thấy Nghiêm Đình mãi không đi ra.
Bạch Tô không nhịn được nhíu mày, đã thấy Nghiêm Đình chặn trước cửa thang máy để tránh nó đóng lại, còn nói: “Mời cô Bạch.”
“Đến đây làm gì?” Bạch Tô không hiểu hỏi.
“Chọn phòng cho cô chứ sao.” Nói rồi, Nghiêm Đình kéo Bạch Tô ra thang máy.
Phòng ở tầng tám trang hoàng khác hẳn mấy tầng khác.
Phòng ở tầng tám đều là phong cách phòng khách sạn bình thường, mặc dù xa hoa, nhưng cũng giống hệt những khách sạn khác.
Còn phòng ở tầng tám đều có phong cách nhà riêng, càng tinh xảo, cũng càng giống gia đình hơn là mấy phòng khác.
Tham quan xong, Bạch Tô càng hoang mang.
“Rõ ràng còn nhiều phòng như vậy, tại sao lại bảo là hết phòng?” Nói rồi, Bạch Tô xoay người muốn tìm lễ tân hỏi cho rõ ràng.
Nghiêm Đình vội ngăn cản Bạch Tô, giải thích: “Họ không nói sai, tầng này chỉ mở ra với người quen của khách sạn, cho nên nói đúng ra thì hết phòng rồi.”
“Vậy tại sao anh có thể đến đây?” Bạch Tô sửng sốt.
Theo lý thuyết, tham gia hội nghị thương mại đều là đại biểu của các tập đoàn, hồi sáng Nghiêm Đình còn tham dự, Bạch Tô cho rằng Nghiêm Đình cũng như mình.
Ai ngờ không biết Nghiêm Đình tìm được phương thức liên lạc của Bạch Tô từ chỗ nào, bây giờ lại dẫn Bạch Tô đến tầng nhà mà chỉ có người trong khách sạn mới biết, cô càng tò mò về thân phận của anh ta.
Nghiêm Đình không nói tiếp, chỉ cười giục Bạch Tô tranh thủ thời gian chọn phòng.
Thấy Nghiêm Đình không muốn trả lời, Bạch Tô