Trong biệt thự ở ngoại ô thành phố A, An Kỳ ngồi trong phòng khách, nhàm chán xem Tv.
Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, An Kỳ nhanh chóng chạy ra cửa nghênh đón.
Là Caesar đã trở về.
Caesar vừa vào nhà, An Kỳ lập tức nhảy lên ôm Caesar.
Anh phản xạ muốn đẩy An Kỳ ra, nhưng An Kỳ ôm chặt hơn.
“Anh muốn ăn gì? Em với anh ra ngoài ăn cơm.” An Kỳ chớp mắt nhìn Caesar nói.
“Anh đã ăn cơm rồi.” Caesar treo quần áo lên giá nói.
“Thế à…” An Kỳ lộ vẻ thất vọng: “Em vẫn chờ anh về ăn cơm…” An Kỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Caesar ngẩng đầu nhìn cô ta, xoay người lấy quần áo vừa treo khoác lên người.
“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Caesar, anh tốt với em nhất!” An Kỳ lập tức trở nên vui vẻ, nhảy lên hôn vào má Caesar, lúc này mới mau chóng lên xe.
Caesar ngồi trên ghế lái, An Kỳ ngồi vào ghế lái phụ.
An Kỳ muốn thắt dây an toàn, ai ngờ lúc này lại phát hiện túi văn kiện đặt trên ghế sau.
Cô ta nhíu mày, lại mở dây an toàn, tò mò cầm túi văn kiện lên xem.
Lại phát hiện… trên túi văn kiện này không phải là tên công ty AC.
“Đây là túi văn kiện của anh hả?” An Kỳ chớp mắt hỏi Caesar.
Cô ta đã nhận ra rõ ràng không phải là của Caesar.
Caesar cúi đầu xem, đáp: “Không phải, chắc là của Bạch Tô, để quên trên xe.”
“Cô ấy cùng anh về đây à?” An Kỳ lại ném túi văn kiện ra sau ghế, hơi bất mãn.
Caesar ừ một tiếng, lại không giải thích gì thêm.
Anh cho rằng không có gì đáng để giải thích.
Nhưng cũng chính vì thế nên càng khiến An Kỳ bất mãn.
“Vậy… Anh cũng ăn cơm chiều với cô ấy sao?” An Kỳ thử hỏi.
“Ừ.” Caesar chuyên tâm lái xe, vẫn không nhiều lời.
An Kỳ không nói gì, cúi đầu chơi di động.
Một lúc sau, cô ta khó chịu ném di động vào túi xách.
“Dừng xe!” An Kỳ bỗng nói.
Caesar nhíu mày nhìn An Kỳ, không suy nghĩ nhiều, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Không ăn cơm hả?”
“Đã no rồi!” An Kỳ bực bội nói.
Caesar càng nhíu mày.
Anh không rõ tại sao An Kỳ tự dưng lại no rồi.
Hoặc phải nói là anh vốn không muốn suy nghĩ.
Caesar đang định lái xe quay về thì bụng An Kỳ lại kêu lên.
Caesar bất đắc dĩ cười nhìn An Kỳ.
“Anh dẫn em đi ăn cơm tây em thích nhất.” Caesar nói.
An Kỳ lại quay đầu đi, hoàn toàn không để ý tới anh.
“Nghe lời.” Caesar nhìn An Kỳ, nói chuyện như ra lệnh.
An Kỳ lại không chịu để yên: “Vậy thì túi văn kiện kia là sao? Tại sao Bạch Tô lại để quên trên xe của anh?”
Lúc này Caesar mới hiểu ra, cười nhìn An Kỳ, xem như giải thích: “Chỉ tiện đường thôi.
Anh vội vã muốn về thành phố A, cô ấy cũng thế, cho nên chở cô ấy một đoạn đường.
Ai ngờ anh không báo cho em biết anh sẽ về mà em còn chờ anh ăn cơm.”
“Chỉ chở đi một đoạn đường thôi sao?” An Kỳ vẫn quan sát Caesar.
“Cho nên em đang ghen hả?”
“Không có đâu.”
“Chỉ chở một đoạn đường thôi.”
An Kỳ vẫn nhìn chằm Caesar trong thời gian rất dài.
Ánh mắt của Caesar rõ ràng là không nói dối.
Dựa theo những gì An Kỳ hiểu về Caesar thì cô ta cũng tin.
Đến nhà hàng tây, An Kỳ gọi rất nhiều.
Nhưng Caesar không ăn một miếng, chỉ có mình An Kỳ ăn cơm, Caesar ngồi bên cạnh xử lý công việc.
An Kỳ ăn rất lâu, mãi tới khi cô ta ăn không nổi nữa mới đặt dao nĩa xuống.
“Em no rồi.” An Kỳ đứng dậy, bắt