Bạch Tô chần chờ một chút rồi nói.
Cô chỉ có thể nói như vậy… Có những nguyên nhân không tiện nói ra.
Lần này Phó Vân Tiêu trở về, Bạch Tô rất vui, nhưng đồng thời cũng hơi chần chờ, bởi vì… cô cảm thấy Phó Vân Tiêu nhìn giống Phó Vân Tiêu trước kia, nhưng cứ có chỗ nào đó sai sai.
Cho nên Bạch Tô hy vọng tìm một cách, mua căn nhà mới cho Phó Vân Tiêu để họ bồi dưỡng tình cảm.
“Bồi dưỡng tình cảm?” Caesar nghi hoặc lặp lại.
“Vâng, hai chúng tôi…” Bạch Tô đang nghĩ có nên giải thích thêm hay không thì đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Là thư ký gọi tới.
Cô cau mày, lập tức bắt máy.
“Tổng giám đốc Bạch, chị đang ở đâu? Mau về đi!”
Không ngờ vừa bắt máy, giọng nói sốt ruột của thư ký đã vang lên.
Cô cũng lo lắng: “Sao vậy?”
“Phó Lôi Minh đang triệu tập các cổ đông khác mở cuộc họp, dự định ký hợp đồng với mấy khách hàng lớn mà lúc trước chị từ chối!” Thư ký càng nói càng nhanh.
Bạch Tô đã tiếp xúc với mấy khách hàng đó, mặc dù công ty có vẻ rất có thực lực, nhưng Bạch Tô phát hiện những người này không thành thật, tình trạng kinh doanh của công ty không tốt, cho nên Bạch Tô đã từ chối.
Không ngờ thừa dịp Bạch Tô không ở công ty, Phó Lôi Minh lại đưa ra quyết định làm tổn thất lợi ích của công ty như vậy!
“Được, tôi sẽ về ngay, cô cố gắng kéo dài thời gian một chút!” Nói xong, Bạch Tô cúp máy, giải thích với Caesar một câu rồi vội vã rời đi.
Nhưng càng sốt ruột thì càng dễ sai lầm.
Cô vừa khởi động xe, đang định quay đầu thì xe chết máy.
Đạp ga mấy lần mà không được.
Cô sốt ruột thử mấy lần, nhưng vẫn vô ích.
Cô nhanh chóng xuống xe kiểm tra.
Bởi vì sốt ruột nên cô chảy nhiều mồ hôi, lại không có cách nào khác.
Caesar đi tới, thấy Bạch Tô đang sốt ruột: “Sao vậy?”
“Không biết nơi nào xảy ra vấn đề, xe tôi lại bị hỏng.” Bạch Tô đứng dậy đáp.
Caesar đưa cho Bạch Tô một tấm khăn để lau mồ hôi.
“Để tôi đưa cô đi.” Nói xong, anh quay đầu đi về phía xe mình.
“Cảm ơn anh.” Đang rất gấp nên Bạch Tô cũng không rảnh làm kiêu.
Caesar lái xe chở Bạch Tô đi nhanh.
Bạch Tô liên tục cúi đầu xem đồng hồ, sợ mình chạy về thì Phó Lôi Minh đã ký hợp đồng xong.
Caesar im lặng nhìn cô, tiếp tục tăng tốc.
Vừa đến công ty, Bạch Tô thậm chí không kịp nói cảm ơn, mở cửa xe chạy lên lầu.
Caesar nhíu mày nhìn cô.
Bạch Tô chạy vào đại sảnh, vừa lúc thang máy dừng ở tầng một.
Cô vội chạy vào thang máy, bấm nút đóng cửa, trong lòng cầu nguyện: “Đừng ký, đừng ký!”
Thang máy vừa mở cửa, Bạch Tô lập tức chạy ra.
Thư ký không rõ tại sao Bạch Tô lại sốt ruột như vậy, vội vàng đứng dậy: “Chào tổng giám đốc Bạch.”
“Phó Lôi Minh đâu? Khách hàng của anh ta đã đi chưa?” Bạch Tô sốt ruột hỏi.
“Tổng giám đốc Phó vừa họp xong, đang ở văn phòng.” Thư ký nhanh chóng nói.
Bạch Tô nhanh chóng đi qua, thậm chí không rảnh gõ cửa mà xông vào.
“Khoan đã!” Vừa mở cửa ra, Bạch Tô lập tức kêu to.
Phó Lôi Minh thấy Bạch Tô thì cau mày, nhấn mạnh: “Tổng giám đốc Bạch.”
“Thân là cổ đông của công ty mà cô không biết chú ý hình tượng của bản thân sao?” Phó Lôi Minh vốn có ngoại hình không giận mà uy, bây giờ còn lớn tiếng quát lên: “Không ai dạy cô trước khi vào phòng phải gõ cửa hả?”
Anh ta không bận tâm mặt mũi của Bạch Tô, trực tiếp chất vấn trước mặt