Bạch Tô không muốn suy nghĩ kỹ về chuyện này, bởi vì cô quá nhớ nhung Phó Vân Tiêu.
Cho dù khác với Phó Vân Tiêu trước kia, nhưng cô càng đau lòng cảnh ngộ hai năm qua của Phó Vân Tiêu hơn, cho nên thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Cùng lúc đó, Phó Vân Tiêu thấy Caesar rời đi thì mới xoay người lại, nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: “Bạch Tô, sau này em bớt tiếp xúc với Caesar đi.
Con người anh ta rất lắm mưu mô, tôi sợ anh ta sẽ xúc phạm em.”
Phó Vân Tiêu quan tâm nói, đồng thời tiến lên nắm tay Bạch Tô.
Bạch Tô tức giận hất tay anh ta ra, trầm mặt nói: “Caesar không phải là người như vậy, anh ấy tốt bụng giúp em, không thì em sẽ không thể giải quyết Phó Lôi Minh!”
“Em đừng bị anh ta lừa bịp.
Em quá đơn thuần, không thể nhìn thấu Caesar.” Phó Vân Tiêu ra vẻ tốt bụng nói.
“Em nghĩ anh đã hiểu nhầm rồi, Caesar tốt bụng giúp em, vừa rồi anh cả làm khó dễ với em.”
Dựa theo những gì Bạch Tô hiểu về Phó Vân Tiêu, mặc dù anh rất khó đoán, nhưng cũng không đến mức sẽ hiểu lầm như vậy.
Cho nên Bạch Tô đoán có lẽ lúc lên lầu, Phó Vân Tiêu gặp Phó Lôi Minh, bị Phó Lôi Minh châm ngòi.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu, ẩn ý nhìn Bạch Tô.
Lúc này Bạch Tô rất nghiêm túc bảo vệ Caesar.
Anh ta chần chờ một chút rồi nói: “Bạch Tô, có lẽ là tôi nghĩ nhiều, hy vọng em hiểu tâm trạng của tôi.
Trong lúc tôi mất tích đã bị lừa gạt quá nhiều, cho nên rất khó tin tưởng người khác trừ em.
Tôi cũng muốn đa nghi như vậy, có thể cho tôi thời gian để điều chỉnh được không?” Phó Vân Tiêu thâm tình nhìn Bạch Tô.
Quả nhiên chiêu này rất hiệu quả.
Tư thế chiến đấu của Bạch Tô lập tức thay đổi, giọng điệu cũng mềm nhẹ hơn: “Em biết mấy năm nay anh rất vất vả.
Em cũng thông cảm cho anh.”
“Không sao, chỉ cần em hiểu tôi là được.
Tôi nói về Caesar như vậy là vì tôi để ý em, tôi sợ lại mất em một lần nữa.
Đây là sự chiếm hữu của một người đàn ông.” Phó Vân Tiêu như đang giải thích.
Nói xong, anh ta đến gần Bạch Tô, Bạch Tô còn chưa kịp trốn thì vừa lúc thư ký đi tới.
“Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Bạch, kế hoạch tài chính này ai sẽ ký tên ạ?”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: “Em ký đi.”
Bạch Tô cầm văn kiện, ký tên mình lên.
“Đúng rồi Bạch Tô, tôi còn có chuyện muốn nói với em.” Sau khi Bạch Tô ký xong, Phó Vân Tiêu bỗng thâm tình nhìn cô.
Bạch Tô khó hiểu: “Chuyện gì?”
“Cùng tôi lên sân thượng.” Phó Vân Tiêu cười đắc ý.
Bạch Tô gật đầu, sau đó đi theo Phó Vân Tiêu lên sân thượng.
Lên đến nơi, Phó Vân Tiêu xoay người, hài lòng nhìn Bạch Tô: “Đây là sự lãng mạn chỉ dành cho riêng em.”
Những lời này như lời dạo đầu, sau đó Phó Vân Tiêu còn búng ngón tay.
Bạch Tô nhíu mày, ban đầu còn không hiểu là chuyện gì, sau đó bốn năm chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay lên từ dưới lầu, trên thân máy bay đều phun dòng chữ “I Love You” nhiều màu.
Dưới mỗi chiếc máy bay còn đều đeo một tờ giấy màu đỏ dài, viết dòng chữ mà Phó Vân Tiêu cho rằng là lời tỏ tình thâm tình.
“Bạch Tô, được gặp em là chuyện may mắn nhất trong đời anh.”
“Anh yêu em, Bạch Tô.”
“Anh muốn em trở thành người phụ nữ lãng mạn nhất thế giới.”
“Bạch Tô, ở bên cạnh em rất hạnh phúc.”
Sau đó, trên những tòa nhà chung quanh sân thượng bỗng dâng lên những quả bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ.
Bóng bay đầy trời biểu đạt Bạch Tô, anh yêu anh.
Phó Vân Tiêu quay lưng về phía Bạch Tô, đón gió mà đứng, hào hùng vạn trượng, cứ như lúc này anh ta chính là chủ nhân của thành phố A…
Sau khi bong bóng bay lên không trung, Phó Vân Tiêu quay đầu lại, thâm