Mặc dù đã rời khỏi phòng làm việc của Phó Vân Tiêu, nhưng tại sao chuyện cô đang làm bây giờ, vẫn giống như thư kí của Phó Vân Tiêu vậy?!
Thẳng đến khi chạng vạng tối, Bạch Tô mới từ trên ghế đứng lên, cảm thấy cả người đau mỏi, so với lúc làm thư kí của Phó Vân Tiêu còn mệt mỏi hơn.
Đã tám giờ, nhưng vẫn chưa được ăn gì, chuyện đồng ý giúp người đầu tiên hỏi Phó Vân Tiêu một chút cũng chưa kịp hỏi.
Nhưng, hôm nay cô cần trực đêm, cô chỉ có thể đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem có thứ gì để ăn không.
Kết quả, lúc cô vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Phó Vân Tiêu ở phía xa xa, đi về phía cô.
Bạch Tô mặt đầy kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, "Sao anh lại tới đây?"
Phó Vân Tiêu giơ lên văn kiện trong tay, "Có chuyện muốn cô giúp tôi xem một chút."
Hắn vừa nói, vừa đi tới gần Bạch Tô, Bạch Tô nhìn chữ trên đó, không khỏi cau mày.
Cho nên, Phó Vân Tiêu thật sự muốn đầu tư vào ngành y dược, thứ trong tay hắn đều là phân tích thị trường.
Nhưng cô cũng không nhận lấy văn kiện trong tay Phó Vân Tiêu, trực tiếp lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười một chút, "Tổng giám đốc Phó, anh tha cho tôi đi, từ khi anh quyết định đầu tư vào phương diện này, cả chiều nay tôi đã phải tiếp đãi bao nhiêu bệnh nhân rồi, tất cả đều dùng lý do xem bệnh tới hy vọng tôi sẽ thay bọn họ nói chuyện đấy."
Những lời này làm cho Phó Vân Tiêu cũng có chút nhíu mày, "Thật không?"
Bạch Tô bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Tôi đói quá."
Câu nói này, cô không tự chủ được dùng giọng điệu trước kia nói chuyện với Phó Vân Tiêu, là giọng điệu mang một chút nũng nịu.
Lại làm cho Phó Vân Tiêu phá lệ hưởng thụ.
Phó Vân Tiêu lập tức nói một câu, "Đi, tôi đưa cô đi ăn."
"Không được, phải trực đêm."
Bạch Tô từ chối.
Phó Vân Tiêu nghe những lời này cũng không do dự, hắn trực tiếp cầm điện thoại di động lên, liền hướng về phía đầu điện thoại bên kia nói một câu, "Lâm Đạt, đặt vài món đưa đến bệnh viện Quân Tâm."
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Phó Vân Tiêu, sửng sốt hồi lâu.
"Đi, đến phòng ban của cô chờ, lần này có thể giúp tôi xem văn kiện rồi chứ."
Phó Vân Tiêu nói xong câu này, liền dẫn đầu bước về phía trước.
Bạch Tô lúc này mới theo bản năng đuổi theo, chẳng qua cứ đi như vậy, cô bỗng nhiên kịp phản ứng lại, cô cùng Phó Vân Tiêu đã ly dị rồi, tại sao bọn họ còn cùng nhau ăn cơm?
Hơn nữa, vừa rồi cô còn theo bản năng làm nũng nói mình rất đói?
Không được, tuyệt đối không thể như vậy, cũng đã ly dị rồi, ly dị rồi còn nũng nịu với chồng trước chính là chuyện của bạch liên hoa* hay làm, mình không thể như vậy được.
(*bạch liên hoa: chỉ những cô gái đạo đức giả luôn thể hiện bản thân mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối.
Bề ngoài những cô gái này thường tỏ ra dịu dàng, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lòng dạ của họ thì ác độc.)
Thời điểm Bạch Tô trở lại phòng làm việc đã khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nhận lấy báo cáo số liệu của Phó Vân Tiêu giúp hắn phân tích một vài thông tin bên trong đó, có vài thứ không đúng lắm, có thể cần phải tiến hành một cuộc khảo sát lớn.
Không chỉ có như vậy, cô còn đem những hướng mà cô hiểu rằng có thể sẽ tốt trong tương lai gần nói cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu học rất nhanh, Bạch Tô vốn dĩ thấy đầu óc của mình cũng khá tốt, huống chi những gì bọn họ đang nói là những lĩnh vực cô khá giỏi.
Nhưng cô không nghĩ tới đầu óc Phó Vân Tiêu lại nhay nhạnh như vậy, những nội dung không hiểu, cô nói một lần liền hiểu ra, không chỉ có như vậy, hắn còn có thể đưa ra những kết luận nhanh chóng.
Trong lúc Bạch Tô nói, có một vài vấn đề bởi vì lỡ lời nên nói sai, liền bị Phó Vân Tiêu nhanh chóng chỉ ra!
Lúc này, phòng làm việc của Bạch Tô bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Thời điểm Bạch Tô muốn đứng dậy đi mở cửa, Phó Vân Tiêu liền nói thẳng một tiếng mời vào, người ngoài cửa liền tiến vào.
Là Lâm Đạt, tay cô xách đồ ăn của Từ Ký, trực tiếp đi tới dựa theo lời của Phó Vân Tiêu đặt ở trên bàn, vì sợ Phó Vân Tiêu, Lâm Đạt chỉ giương mắt nhìn biểu cảm của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu một cái, sau đó liền trực tiếp đi ra ngoài.
Ngày trước, mọi người ở trước