“Em đến rồi, anh ở đâu?”
Vẫn không có người trả lời Bạch Tô.
Cô nghi hoặc gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Chuông reo lên mười mấy tiếng, không ai bắt máy.
Cô cau mày, rõ ràng Phó Vân Tiêu hẹn cô tới đây tặng bất ngờ, không biết tại sao Phó Vân Tiêu lại không nghe máy.
Cô lại tiếp tục gọi cho Phó Vân Tiêu.
Lần này, di động của anh ta trực tiếp cúp máy.
Bạch Tô không khỏi lo lắng, xoay người muốn lên xe.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện không biết khi nào có ba gã đàn ông xuất hiện ở cách đó không xa đang híp mắt nhìn cô, đi về phía cô.
Một người còn cầm dây thừng trên công trường, một người khác cầm chai rượu, vừa đi vừa uống rượu, uống xong còn đưa chai rượu cho hai người khác, ba người thay phiên nhau uống.
Ba gã này ăn mặc rất lôi thôi, mặt có sẹo, để trần nửa người trên, đi về phía Bạch Tô.
Bạch Tô chậm rãi lùi lại, ba người đi rất nhanh.
Cô thậm chí có thể nghe thấy ba gã này nhỏ giọng bàn tán: “Mau nhìn, con bé đằng trước trông xinh đấy…”
Gã cầm bình rượu đi chính giữa uống một ngụm rượu, cười nói: “Tao thích cô ta, chắc chắn sẽ sướng lắm.”
Gã cầm dây thừng liếm môi, ánh mắt xanh mượt như thế Bạch Tô đã là con mồi trong miệng gã ta.
“Anh cả, anh hai, các anh đừng giành với em đấy nhé.
Đã nửa năm rồi em không được chạm vào gái gú.” Gã hói đầu bên phải nhìn Bạch Tô, cười đểu nói.
Nghe vậy, Bạch Tô lùi về sau.
Thấy ba gã này sắp tới gần mình, xe của Bạch Tô lại ở hướng trái ngược, chúng đã chặn đường cô, Bạch Tô bất chấp tất cả, xoay người chạy vào công trường cách đó không xa.
“Muốn chạy hả? Các anh em, bắt lấy cô ta! Hôm nay anh em chúng ta khai trai ở đây!” Ba gã đàn ông thấy Bạch Tô chạy thì lập tức đuổi theo.
Bạch Tô chạy hết tốc độ.
Ba gã này rõ ràng nhằm vào cô, một khi bị bắt được thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dù sao Bạch Tô cũng là phụ nữ, chạy không được bao xa thì đã bị bổ nhào xuống đất.
“Á!” Bạch Tô hét lên, hai người khác nhanh chóng nhào lên, đè Bạch Tô xuống rồi trói tay cô.
“Chạy đi! Để tao xem mày còn chạy đi đâu!” Gã cầm chai rượu ném chai rượu xuống, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể quyến rũ của Bạch Tô.
Bạch Tô vô cùng sợ hãi.
“Các người… là ai? Các người muốn làm gì?!” Cô cả kinh hô to, ra sức giãy dụa, liên tục lắc đầu.
“He he, làm gì à? Đã quá rõ rồi còn gì!” Một gã chép miệng, không nhịn được xoa tay.
“Để em trước đi, anh cả anh hai.” Gã hói khát vọng nhìn Bạch Tô, vẻ mặt dữ tợn muốn nhào lên.
Nhưng gã vừa uống rượu lại đẩy gã hói đầu ra, trừng tên này: “Mày sốt ruột cái gì? Để anh cả làm mẫu cho!”
Nói rồi, gã sải chân ngồi lên người Bạch Tô, bắt đầu cởi quần mình.
Bạch Tô có thể ngửi thấy mùi rượu người hắn ta, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này.
Cô chỉ muốn xin chúng tha cho mình, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng ba người này không nghe Bạch Tô nói bất cứ câu gì.
Chúng kéo cổ áo Bạch Tô, “roẹt” một tiếng, cổ áo đã bị xé rách.
Bạch Tô giãy dụa quá mạnh nên hơi ngộp thở, gương mặt đỏ bừng, há miệng thở phò phò.
Nhìn ba tên cầm thú này, Bạch Tô thậm chí muốn tự sát.
Hai tên khác thấy Bạch Tô không phản kháng thì dần dần buông cô ra.
Gã hói đầu cúi xuống nhìn Bạch Tô, cười he he, không kiêng nể gì