Erica lắc đầu: “Không phải, bởi vì có lý do khác, chú trực tiếp đưa đến đó là được.
Cửa phòng 1809 không khóa.”
Caesar không suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là việc tư của Bạch Tô, dù gì đi nữa cũng không liên quan tới anh.
Caesar cúp máy, chở Bạch Tô rời đi.
Erica cúp điện thoại rồi cúi đầu trầm tư.
Cậu bé đặt phòng trước, sau đó nặc danh báo cho người phụ trách của các tạp chí lớn ở thành phố A.
“Nửa tiếng sau, khách sạn Liai 1809 có tin giật gân, tin đồn tình ái của nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh!” Nói xong, cậu bé cúp máy.
Các tòa soạn báo lớn vốn đã tan tầm, bỗng nhiên nhận được điện thoại báo sắp có tin nóng thì lập tức gọi lại, nhưng không thể nối máy.
Người phụ trách nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn báo cho phóng viên đến khách sạn Liai.
Nếu là thật thì họ nhất định phải giành được tin nóng này.
Trong xe của Caesar, điều hòa hơi thấp.
Bạch Tô rùng mình, mơ màng ngồi dậy.
“Lạnh…” Bạch Tô vẫn chưa tỉnh rượu, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Caesar không quay đầu lại, ném áo khoác của mình trên ghế lái phụ cho Bạch Tô.
“Phó Vân Tiêu…” Bạch Tô nhìn bóng lưng Caesar, lờ đờ kêu một tiếng.
Caesar không đáp lời.
“Anh biết em yêu anh cỡ nào không? Nhưng hôm nay suýt nữa thì em…” Bạch Tô say rượu, thâm tình nói.
Bình thường Bạch Tô sẽ không như vậy, nhưng lần này Bạch Tô uống rất nhiều.
“Cô say rồi, cô Bạch.” Caesar không quay đầu lại, bình tĩnh nói.
“Anh gọi em là… cô Bạch, anh không yêu em sao?” Nghe thấy xưng hô này, Bạch Tô rõ ràng xù lông, vẫn lắc đầu nói.
Caesar không để ý cô, chuyên tâm lái xe.
Nói xong câu này, Bạch Tô lại ngã xuống ghế.
Trước cửa khách sạn Liai, một người đàn ông đỡ một người phụ nữ say rượu đi vào.
Lễ tân chỉ nhìn thoáng qua, họ thấy chuyện này quá nhiều, anh tình tôi nguyện mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Caesar đỡ Bạch Tô vào phòng 1809, quả nhiên là không khóa cửa.
Anh đặt Bạch Tô lên giường, đắp chăn lại, chuẩn bị rời đi.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Bạch Tô đắp chăn bị nóng khó chịu.
Caesar vừa xoay người muốn đi thì Bạch Tô đã đá chăn ra.
Anh khẽ thở dài, quay lại đắp chăn cho Bạch Tô, nhưng chưa xoay người thì Bạch Tô lại đá chăn tiếp.
“Nóng…” Bạch Tô say bí tỉ, không biết bất cứ chuyện gì, vừa nhỏ giọng than thở vừa cởi áo sơ mi.
Bạch Tô có làn da trắng nõn, gương mặt đỏ ửng, nhắm mắt lại, trên người chỉ mặc một cái áo lót màu hồng.
Caesar khẽ nhíu mày, đắp chăn lại cho cô, đồng thời dùng tay chặn lại để tránh Bạch Tô đá chăn tiếp.
Nhưng chỉ cần anh buông tay ra thì chắc chắn Bạch Tô sẽ giãy dụa đá chăn.
“Nóng quá…” Nói rồi, Bạch Tô đưa tay xuống dưới, chuẩn bị bởi quần của mình.
Caesar nhanh chóng khăn cản Bạch Tô cởi quần, không ép cô phải đắp chăn, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm áo khoác của mình đắp cho Bạch Tô, lúc này Bạch Tô mới dừng lại.
Thấy cô đã yên tĩnh, Caesar chỉ để lại đèn giường cho cô, chuẩn bị rời đi.
“Khát…” Nhưng Caesar chưa kịp rời đi thì Bạch Tô bỗng kéo tay anh.
Caesar rút tay ra, lại rót một ly nước cho cô.
“Nghỉ ngơi đi.” Caesar nói, xoay người đi về phía cửa.
Bạch Tô híp mắt nhìn bóng lưng anh, khẽ kêu lên: “Phó Vân Tiêu,