Caesar nhíu mày, đi đến bên cạnh An Kỳ, nhìn cô ta hỏi: “Đây chỉ là công việc, hồi trước đối tượng hợp tác của anh cũng không thiếu những cô gái như Bạch Tô, tại sao em lại cứ phản đối hợp tác với Phó thị?”
Anh nhìn kỹ An Kỳ.
Biểu hiện của An Kỳ có vẻ rất khác thường.
An Kỳ cắn môi: “Cái đó khác!”
“Có gì khác nhau?”
Lúc trước, Caesar cũng từng bị phóng viên chụp ảnh truyền tin đồn với một người mẫu, nhưng An Kỳ cũng không cãi cọ như vậy.
Cô tỏ vẻ tin tưởng anh, hơn nữa cũng rất tự tin.
Chẳng qua bây giờ An Kỳ có vẻ rất sốt ruột, cho nên càng không tầm thường.
“Em…”
“Được rồi! Quản gia mau dọn dẹp chỗ này đi.”
Khi An Kỳ đang định nói chuyện thì một giọng nói già nua nhưng khỏe mạnh vang lên.
An Kỳ quay đầu lại, thấy ông nội mình thì lập tức nhào vào lòng ông nội.
“Ông nội!” An Kỳ nức nở làm nũng.
Caesar gật đầu, xem như chào hỏi ông cụ An.
“Ngài đến đây khi nào?” Caesar hỏi ông lão.
Ông lão mỉm cười gật đầu: “Ông đến hồi chiều, mệt quá nên ở trong phòng nghỉ ngơi.” Sau đó ông lão quay sang nhìn An Kỳ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Chuyện này ông đã nghe rõ rồi, Caesar xuất phát từ lợi ích công ty, làm rất tốt.
An Kỳ, cháu đừng quấy rối nữa!”
An Kỳ vốn tưởng rằng ông nội sẽ chống lưng cho mình, nhưng lại bị phê mình nên cô ta càng tủi thân: “Ông nội, sao ông lại giúp Caesar?”
“Thôi, vậy thì ông giúp đi…” An Kỳ lùi lại, thất vọng nhìn ông nội, thậm chí không nhiều lời với đối phương mà tông cửa chạy ra ngoài.
Caesar bình tĩnh lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài tìm An Kỳ.
“Đừng tìm con bé, để nó suy nghĩ lại đi.” Ông nội An Kỳ ngăn cản.
Caesar chần chờ một chút, nhìn ông cụ An.
Xác nhận ông cụ An không cần mình đi thì lại đặt áo khoác xuống, trở về phòng.
Bạch Tô về nhà, đang định nghỉ ngơi một lát thì thấy Phó Vân Tiêu đẩy cửa vào phòng.
Phó Vân Tiêu cầm một bó hoa bách hợp, đưa cho Bạch Tô rồi nói: “Hôm nay anh đã tới căn nhà mới trang hoàng của chúng ta.
Anh rất hài lòng.”
“Ừ.” Bạch Tô tìm bình hoa cắm bó hoa, nói với Phó Vân Tiêu: “Hôm nay AC tới nói chuyện hợp tác với chúng ta.
Em cảm thấy rất phù hợp nên đã ký hợp đồng.”
Nói xong, Bạch Tô nhìn phản ứng của Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu không có nhiều biểu cảm, chỉ bâng quơ nói: “Mấy năm nay em cũng đã trưởng thành, có những quyết định em cứ tự làm là được.”
Nghe câu này, Bạch Tô hơi xúc động.
Sau đó Phó Vân Tiêu lại tới gần Bạch Tô: “Anh đã xem tin tức rồi.
Xin lỗi em, tối qua anh say rượu, không thấy em ra ngoài…”
Tối hôm qua, Phó Vân Tiêu thực sự say rượu, sau đó vào nhà vệ sinh, Từ Sắt cũng đi vào.
Đến khi anh ta đi ra thì phát hiện Vương Tiểu Đồng rõ ràng đang chờ mình.
Anh ta trực tiếp hỏi hai vợ chồng này đang làm gì, may mà lúc này nhà Từ Sắt có chuyện kêu Từ Sắt rời đi, chỉ còn một mình Vương Tiểu Đồng.
Anh ta tiếp nhận cái gọi là “câu hỏi thử thách” của Vương Tiểu Đồng.
Anh ta có thể trả lời rất dễ dàng, Vương Tiểu Đồng muốn thử thách anh ta thì còn hơi non kém.
Cuối cùng,