Nghe vậy, An Kỳ khó hiểu nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Được rồi, cô mau về đi.
Cảm ơn cô, tôi cũng phải đến khách sạn nghỉ ngơi đây.” Mộ Vãn Vãn đứng dậy đi ra ngoài, An Kỳ mau chóng về nhà.
Tiễn bước Mộ Vãn Vãn, trên đường về nhà An Kỳ còn đang suy nghĩ lời nói của Mộ Vãn Vãn, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Đến khi về biệt thự, cô ta phát hiện đèn biệt thự còn sáng, cửa thư phòng khép hờ, Caesar đang đọc sách.
An Kỳ chần chờ một chút, nhẹ nhàng đi vào thư phòng, đóng cửa lại.
Caesar nhíu mày, không buồn ngẩng đầu lên: “Em uống rượu?”
“Hừ…” An Kỳ kêu một tiếng, cầm ghế dựa muốn lại gần Caesar: “Anh đang quan tâm em hả? Trễ thế này không ngủ là đang chờ em à?” Cô ta cố ý làm cho giọng mình trở nên ấm áp quyến rũ.
An Kỳ mong chờ nhìn Caesar, bởi vì rượu nên lúc này gò má cô ta đỏ ửng.
Caesar bình tĩnh, không nói một lời.
An Kỳ im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Anh còn đang giận em à? Nếu anh giận em thì hẹp hòi quá, em còn chưa giận anh đâu… Người ta chạy ra ngoài, sao anh không đuổi theo?”
Cô ta làm nũng, muốn ôm lấy cánh tay Caesar.
Vừa lúc Caesar đứng dậy bỏ cuốn sách lên kệ sách, lại lấy một cuốn sách khác, không biết là cố ý hay vô tình tránh thoát cánh tay An Kỳ.
An Kỳ khựng lại một lát rồi thả tay xuống, bỏ ghế dựa vào đúng chỗ cũ.
Thấy Caesar vẫn cúi đầu đọc sách, không để ý tới mình, cô ta đi đến trước mặt Caesar, cắn răng cởi áo sơ mi, chỉ mặc một cái áo lót đứng đó.
Caesar ngẩng đầu lên, cầm áo khoác khoác lên người An Kỳ, nói: “Ngoan, bây giờ tài liệu trong tay anh rất quan trọng, anh cần phải xác định sẽ không có lỗi.”
“Không… Chẳng lẽ em không quan trọng sao?” An Kỳ còn muốn thực tiễn lời nói của Mộ Vãn Vãn, muốn lại gần Caesar, tiếp tục giả vờ.
Nhưng Caesar từ chối khiến cô ta không vui, không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Caesar nhìn An Kỳ: “Em rất quan trọng, nhưng hôm nay… anh bận làm việc.
Vừa rồi ông nội…”
“Em không muốn nghe!” An Kỳ tức giận khoác áo, nhìn Caesar: “Anh đừng lấy cớ! Không bằng anh nói thẳng với em là anh thích Bạch Tô, không thích em đi!”
Caesar dừng bước, xoay người lại, cau mày bất mãn nhìn An Kỳ.
“Không phải.” Anh trả lời, thậm chí không nhiều lời thêm một chữ nào.
“Caesar!” An Kỳ quá tức giận, giậm chân muốn nổi điên.
“Anh…” Cô ta chỉ vào Caesar, mượn men rượu không khống chế được nóng tính, muốn chất vấn Caesar.
Nhưng đúng lúc này, tiếng quản gia gõ cửa vang lên.
“Cô An Kỳ, ông chủ kêu cô qua đó một chuyến.”
“Biết rồi.” An Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngậm miệng, mặc quần áo rời khỏi phòng.
Ông An còn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng uống trà.
Thấy An Kỳ đi vào, ông ta cũng rót một ly cho cô ta.
“Cháu còn đang giận ông à?” Thấy An Kỳ tức giận, ông cụ hỏi.
“Không giận! Ai bảo cháu chưa từng sáng tạo giá trị cho công ty!” An Kỳ vẫn dỗi ông cụ.
Ông cụ thở dài: “Được rồi, nếu cháu thật sự thích cậu ấy thì phải học được cách kiềm chế tính tình của mình, làm một cô bạn gái tri kỷ, nếu không sẽ chỉ làm cho Bạch Tô và cậu ấy càng gần nhau hơn thôi.”
Nghe vậy, An Kỳ hoảng hốt.
Buổi tối ở quán bar mới được người khác khuyên, bây giờ lại bị ông nội khuyên.
Người ngoài nói, An Kỳ chỉ nửa tin nửa ngờ, bây giờ ông nội lại khuyên nhủ, khiến An Kỳ luống cuống.
“Vậy thì cháu nên làm sao đây? Ông nội, cháu…