“Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Bây giờ chồng cô tiếp xúc rất nhiều với người phụ nữ này, tôi mong cô có thể đề cao cảnh giác.” Nghiêm Đình nói từng chữ.
“Vậy thì cảm ơn anh.
Nếu anh thật sự tốt với tôi thì tôi van anh đừng điều tra Phó Vân Tiêu, cũng đừng điều tra người khác nữa.
Tôi hy vọng anh có thể rời khỏi đây ngay bây giờ.” Bạch Tô cũng nghiêm túc đáp lại.
Nghiêm Đình nhíu mày, chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Vậy còn tin tức của Phó Vân Tiêu? Cô muốn nghe không?”
“Không cần, cảm ơn.”
“Hai năm Phó Vân Tiêu biến mất, cô muốn biết không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Hai người hỏi một câu đáp một câu, Nghiêm Đình rõ ràng nóng ruột.
Biểu hiện của Bạch Tô khiến Nghiêm Đình cảm thấy Bạch Tô không phải là không muốn nghe, hay là chẳng hay biết gì, mà giống như… đang chủ quan không muốn hợp tác.
Cho nên Nghiêm Đình không nhịn được nhíu mày, chần chờ một lát rồi nói: “Vậy cô cũng không muốn biết chuyện Phó Vân Tiêu phẫu thuật thẩm mỹ hả?”
Nghe vậy, Bạch Tô sửng sốt, đầu óc trống rỗng, sau đó mới tỉnh táo lại, gằn từng chữ: “Tôi không muốn biết.
Bây giờ tôi chỉ muốn anh có thể ra ngoài!”
Câu nói này hoàn toàn chọc giận Nghiêm Đình.
Anh ta cau mày nhìn Bạch Tô thật lâu, mới thở dài một hơi, nói: “Con người không bao giờ đánh thức được một người giả vờ ngủ.”
Nói xong, Nghiêm Đình xoay người đi về phía cửa.
Nhưng đến chỗ cửa, anh ta dừng lại: “Trong đó có tất cả tư liệu về Phó Vân Tiêu và người phụ nữ kia, bao gồm Phó Vân Tiêu… phẫu thuật thẩm mỹ trong hai năm biến mất.” Anh ta cố ý nhấn mạnh chữ “phẫu thuật thẩm mỹ”, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Thấy Nghiêm Đình đã đi, Bạch Tô mới ngồi bệt xuống ghế.
Mặc dù Bạch Tô không hiểu Nghiêm Đình, tại sao lần này anh ta tới thành phố A lại nhiệt tình hỏi thăm việc nhà của mình, nhưng… câu nói cuối cùng của anh ta vẫn khiến cô hơi chần chờ.
Lúc trước, mọi người đều nói Phó Vân Tiêu đã chết, Bạch Tô đối chọi với mọi người.
Cô tin rằng Phó Vân Tiêu còn sống, cô có hy vọng tin tưởng.
Nhưng sự hy vọng này giống như hạt giống trong tuyệt vọng.
Bây giờ Phó Vân Tiêu đã trở về, rõ ràng rất khác thường, nhưng Bạch Tô không muốn nghe, sau này càng làm như không thấy.
Cứ như thể chỉ cần khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt cô thì cô sẽ cảm thấy Phó Vân Tiêu còn chưa chết, sẽ được yên tâm.
Mặc dù Bạch Tô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.
Bạch Tô ngồi trên ghế thật lâu, đống tư liệu kia rơi rụng trên bàn cô.
Nếu cô muốn xem thì chỉ cần tùy tay cầm lên.
Nhưng cô nhìn chúng thật lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, lấy một túi đựng hồ sơ thu hồi đống tư liệu đó, cất vào trong một túi văn kiện.
Sau đó cô viết dòng chữ “Đã niêm phong, đừng đụng vào”.
Sau đó, cô bắt đầu giả vờ làm việc.
Nhưng lời nói của Nghiêm Đình vẫn như cây kim đâm trong lòng cô.
Cả ngày đầu cô cư sù đi, thỉnh thoảng lại vang lên lời Nghiêm Đình nói.
Tối hôm đó, Bạch Tô nằm trên giường thật lâu, mất ngủ cả đêm.
Nhìn sắc trời dần sáng, cô thở dài, mặc quần áo vào rồi đứng dậy rửa mặt.
Khi cô sửa soạn xong thì đồng hồ báo thức trên di động cũng reo lên.
Đầu óc cô còn chưa tỉnh táo, không nhất thiết phải đi làm.
Nhưng khi xem nội dung ghi chú trên di động, cô vẫn quyết định đi ra ngoài, đến công viên nước.
Cô với Caesar vốn đã hẹn sẽ chụp ảnh lấy cảnh cho quần áo ở công viên.
Khi Bạch Tô đến công viên nước, Caesar và nhà tạo mẫu còn chưa đến.
Bạch Tô cúi đầu xem đồng hồ, mình mới tới một tiếng nên cô định đi dạo quanh công viên nước trước.
Cô men theo con đường nhỏ ven hồ bước đi, trong đầu còn suy nghĩ chuyện hôm qua.
Sáng sớm không khí ở công viên rất tươi mát.
Đi dạo một hồi, quả nhiên tâm trạng