Trong nháy mắt, không khí dường như yên tĩnh lại.
Bạch Tô kinh ngạc nhìn ông Phó, bởi vì cô và người nhà họ Phó cũng không thân quen cho lắm, cho nên cô cũng không thể nói gì.
Cũng không biết đây có phải là lỗi của cô hay không, cô thậm chí còn cảm thấy chính mình cũng có thể cảm giác được thời gian đang trôi qua.
Mọi người đều biết ông Phó từ trước đến nay nói một là một.
Mà vừa rồi, ông Phó còn nói những lời này.
"Ha ha ha ha ha ha, nhà họ Phó chúng ta tại sao lại sinh ra những đứa trẻ có khiếu hài hước như vậy chứ, trước kia cháu cứ cho là nhà họ Phó chúng ta, cháu là người hài hước nhất, không nghĩ tới...!Ha ha ha ha ha ha, không ngờ Cảnh Hoài so với cháu còn hài hước hơn."
Là Phó Vân Tỉ phá vỡ bầu không khí bị ngưng lại, hơn nữa còn dùng liên tiếp một loạt tiếng cười khoa trương.
Bầu không khí dường như đã hòa hoãn hơn một chút.
Bạch Tô đặc biệt hy vọng Phó Cảnh Hoài có thể đi theo con đường mà Phó Vân Tỉ đã mở ra, kết quả, vẻ mặt Phó Cảnh Hoài vẫn rất nghiêm túc, hắn trực tiếp nâng mí mắt lên nhìn Phó Vân Tỉ một cái, thẳng thắn nói, "Tôi không đùa đâu, chú ba."
Nói xong câu này, hắn liền quay sang phía ông Phó, mở miệng, "Ông nội, điều cháu nói là nghiêm túc.
Bởi vì...!Bạch Tô vốn dĩ phải là người phụ nữ của cháu!"
Câu nói này, còn sốc hơn.
Về phía Bạch Tô, ban đầu cô hơi lo lắng và có chút tức giận vì lời nói của Phó Cảnh Hoài, nhưng bây giờ, bởi vì những lời này, Bạch Tô không thể kiềm chế được nữa.
Cô xoay người nhìn Phó Cảnh Hoài một cái, không khỏi cười ra tiếng.
Tiếng cười này cùng tiếng cười ha ha của Phó Vân Tỉ không giống nhau, mà là kiểu cười mỉa mai.
"Tôi là người phụ nữ của anh? Tại sao tôi lại không biết điều đó nhỉ?"
Đầu tiên Bạch Tô cắn răng chất vấn, sau đó mới lên tiếng, "Ở trong mắt anh tôi là đồ vật sao? Bởi vì anh cứu được mạng của người khác, mà muốn lấy món đồ này sao, tôi không hề bán cho nhà họ Phó."
Ông Phó không nói gì, mà bản thân Bạch Tô cũng không chú ý tới biểu cảm lúc này của ông Phó.
Bây giờ tất cả tâm tư của cô đều dồn hết lên người Phó Cảnh Hoài.
"Ông nội không cần làm chủ cho em, tôi chỉ hy vọng ông nội có thể làm chủ để cho chú hai cho em tự do."
Phó Cảnh Hoài lại nói.
Bạch Tô không khỏi liền muốn ha ha cười, cô căn bản cũng không quan tâm ông Phó bây giờ như thế nào, cô trực tiếp nhìn Phó Cảnh Hoài nói, " Được, nếu anh nói lên yêu cầu này, có thể để cho Phó Vân Tiêu cùng tôi ly hôn, sau khi chúng tôi ly hôn xong lại tái hôn thì anh cũng không làm gì được đúng không."
"Anh phá hỏng hôn nhân của chúng tôi mười lần, chúng tôi liền tái hôn lại mười một lần."
Nói xong câu này, Bạch Tô cũng không để ý đến mọi người nữa, trực tiếp xoay người hướng về phía ông Phó gật đầu một cái, nói một tiếng xin lỗi, rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Ông Phó nhìn Phó Cảnh Hoài, giọng tràn đầy uy nghiêm, "Yêu cầu của cháu ta sẽ suy nghĩ một chút, cháu đi ra ngoài trước đi."
"Cháu cũng đi ra ngoài đi."
Câu thứ hai là nói với Phó Vân Tỉ, Phó Vân Tỉ dĩ nhiên vui vẻ nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn cũng không chờ Phó Cảnh Hoài di chuyển trước, bản thân trực tiếp đi ra ngoài không chút do dự.
Bạch Tô trở về phòng thu dọn đồ đạc liền đi ra ngoài cửa, làm thêm một buổi tối mệt chết đi được, sáng sớm còn thêm một đống chuyện buồn phiền, cô muốn nhanh chóng về nhà yên tĩnh một chút.
Cô vừa đi được mấy bước, xe Phó Vân Tỉ liền dừng ở bên cạnh Bạch Tô, "Chị dâu, tôi đưa chị đi."
"Không cần, tôi có xe."
Bạch Tô chỉ chỉ chiếc Polo nhỏ ở bãi đậu xe phía xa, cười một chút.
Phó Vân Tỉ cũng không miễn cưỡng, nhưng khóe miệng tạo thành hình vòng cung, cười nói, " Được, vậy tôi đi đây."
Sau khi Phó Vân Tỉ vẫy tay chào tạm biệt Bạch Tô, liền cầm điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu, Phó Vân Tiêu lúc ấy đang đang họp, mặt đầy nghiêm túc, vô cùng đứng đắn, khiến ban giám đốc ngồi ở dưới sợ hãi ngồi thẳng.
Thấy điện thoại đến từ Phó Vân Tỉ, Phó Vân Tiêu cho là ông Phó có chuyện gì, cũng không dám thờ ơ,