Bạch Tô nhìn dòng tin tức, vội vàng ngồi dậy từ trên bờ cát.
Đơn giản là có chút sợ hãi!
Trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ý này chính là...!Nếu như không phải Erica dẫn cô đi ra đây cho khuây khỏa, vậy chắc bọn họ hiện giờ đã...
Bạch Tô vội vàng lắc đầu, có lúc, sống chết chỉ trong giây lát.
Phó Thị xảy ra chuyện, quản gia và người giúp việc đã rời khỏi rồi, còn may...!Người nhà của bọn người thân cận cũng chắc là đều không có ai bị thương vong.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến thời điểm đó, cô bị dọa đến vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Đình, đầu dây điện thoại bên Nghiêm Đình vọng lại âm thanh không nhấc máy, chỉ có điều...!Rất nhanh đã có người bắt máy, là thư ký của Nghiêm Đình nói: "Xin chào, tổng giám dốc Nghiêm đang họp."
"Tôi không có chuyện gì."
Nghiêm Đình lại đang họp, vậy có thể nói là Nghiêm Đình vẫn còn sống, lần này Bạch Tô đã yên tâm rồi, cô vội vàng nói với thư ký một câu, sau đó liền cúp máy.
Bạch Tô do dự một hồi, lại xem lại dòng tin tức đó, đúng lúc này, bỗng nhận được một tin nhắn của Erica: "Mẹ ơi, bỗng nhiên nhận được tin tức của trường học, con cần quay về trường một chuyến, mẹ hưởng thụ kỳ nghỉ đi nhé."
Bạch Tô xem tin nhắn, Bạch Tô thật ra cũng không có yêu cầu gì đặc biệt với việc Erica đến và đi như diều gặp gió nên cũng không thành vấn đề, cô cũng đã sớm quen rồi nên mới trả lời một chữ được.
Sau khi trả lời xong, Bạch Tô lại bắt đầu xem tin tức về vụ nổ, càng lo lắng, tay càng run, rốt cuộc tại sao vụ nổ lại đột ngột xảy ra...
Quả thật quá đáng sợ mà.
...
Hiện trường vụ nổ tiếp tục khơi dậy sự chú ý của xã hội, bởi đây là một vụ nổ lớn, thậm chí một số phương tiện truyền thông đã bắt đầu đưa tin người đã thiệt mạng trong vụ nổ.
Ngọn lửa sau vụ nổ bùng cháy suốt đêm trước khi được dập tắt.
Dù cho có nạn nhân bị tử vong trong vụ nổ đó thì xác cũng đã bị trận lửa lớn đó thiêu thành tro bụi rồi.
Caesar và ông cụ An đứng không xa nơi xảy ra vụ nổ, nhìn cảnh tượng đã biến thành đống đổ nát.
"Đối với việc các phương tiện truyền thông đưa tin về cái chết của Bạch Tô, cậu thấy thế nào?"
Ông cụ An tràn đầy sinh lực, bình tĩnh hỏi nói.
Ngắm nhìn ngọn lửa từ xa cũng bình lặng và tự nhiên như đang xem một màn pháo hoa vậy.
"Bạch Tô có như thế nào thì cũng không liên quan gì đến tôi."
Mặt Caesar không hề cảm xúc, vô cảm trả lời một cách nhẹ như mây trôi, trên mặt không chút biểu cảm.
"Oh?"
Ông cụ An giống như có chút bất ngờ, khẽ nghiêng đầu nhìn Caesar một cái, hít mắt liếc nhìn Caesar: "Nếu như không có liên quan gì đến cậu, tại sao lúc đó lại ngăn cản tôi giết cô ta?"
Ông ta nhìn Caesar, muốn từ trên gương mặt anh nhìn ra chút sơ hở gì đó.
Nhưng mà sắc mặt Caesar vẫn lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng: "Lúc đó ngăn cản ông, chính bởi vì Bạch Tô có liên quan đến cái chết của An Kỳ, cháu không thể vì sự phẫn nộ của ông đối với cháu mà đi giết chết một người, mà vụ nổ lần này cũng không có chút liên quan gì đến cháu, sự sống chết của cô ấy cũng không có liên quan gì cháu."
Caesar vẫn bình tĩnh giải thích.
Ông cụ An trừng mắt nhìn Caesar mấy giây, sau đó, khoé môi cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý trên miệng.
"Vậy cậu có oán có trách gì tôi khi trước đây tôi bảo cậu đánh sập Phó Thị hay không?"
Ông cụ An tiếp tục thăm dò anh nói.
"Cháu đã đồng ý với ông, thì nhất định sẽ làm được.
Làm Phó Thị sụp đổ, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào trong đó."
Cesar nghiêng đầu nhìn ông cụ An một cái, lạnh lùng trả lời câu hỏi của ông cụ An.
"Cũng không lo lắng người phụ nữ đó sẽ hận cậu sao?"
"Đó là chuyện của cô gái đó, tôi chỉ làm chuyện mà tôi nên làm thôi."
Ông ta chằm chằm vào biểu hiện trên khuôn mặt của Caesar một cách cẩn thận, nhưng Caesar vẫn không thay đổi.
Ông cụ An gật đầu tán thưởng, tựa hồ rất hài lòng nhìn Caesar, nói: "Vì không liên quan gì đến