Ngay tại thời điểm Mộ Vãn Vãn vừa cầm cốc nước trái cây lên, liền thấy một cô bé đáng yêu từ khu vui chơi chui ra, sau đó ngoan ngoãn chạy về phía Bạch Tô.
Trực tiếp đứng ở trước mặt Bạch Tô, bởi vì khoảng cách có chút xa, cô cũng không nghe rõ đối thoại giữa cô bé và Bạch Tô, chỉ thấy Bạch Tô như theo bản năng nhìn xung quanh rồi mới đứng dậy, đi theo cô bé đi vào phòng vệ sinh.
Mộ Vãn Vãn do dự một chút, cô vừa nhìn về phía Bạch Tô, vừa đưa tay cầm lấy cốc nước trái cây trên bàn, kết quả, lại vô tình đem nước trái cây trên bàn đổ một chút lên người.
Nhân viên phục vụ thấy vậy vội vàng tới giúp dọn dẹp.
Mộ Vãn Vãn có chút ngượng ngùng nói với Phó Vân Tiêu một câu, "Vân Tiêu, em đi vào nhà vệ sinh xử lý một chút."
Phó Vân Tiêu chỉ gật đầu với Mộ Vãn Vãn một cái, sau đó Mộ Vãn Vãn liền từ từ đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng rửa tay, Bạch Tô để cho Bạch Tiểu Bạch tự mình vào trong phòng vệ sinh, cô ở bên ngoài bồn rửa tay đợi.
Sau đó, liền thấy Mộ Vãn Vãn đi tới.
Bạch Tô do dự một chút có nên tránh hay không, nhưng hiển nhiên Mộ Vãn Vãn đã nhìn thấy cô, hơn nữa cô ta còn mang trên mặt nụ cười rất sâu.
Dĩ nhiên cũng rất giả.
"Cô Bạch, thật trùng hợp."
Bạch Tô gật đầu một cái, nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch.
"Sao lại nghĩ đến việc đến chỗ này ăn cơm vậy, thật là, đồ ăn đã khó ăn thì thôi, lại còn phải xếp hàng rất lâu nữa."
Giọng Mộ Vãn Vãn nghe giống như là đang oán trách.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn Vãn.
truyện ngôn tình
Không phải cô đã tới ăn rồi sao...!Còn kén chọn làm gì.
Nhưng lời này cô đương nhiên không thể nói ra miệng.
Mộ Vãn Vãn đi tới bên cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước ra bắt đầu giặt váy của mình, một bên lại cùng Bạch Tô nói, "Cô Bạch, cô tới đây cũng phải xếp hàng rất lâu đúng không?"
"Thật là có nghị lực, nếu như không phải là Vân Tiêu biết tôi muốn tới nhà hàng này, lại tự mình tới giúp tôi xếp hàng, tôi sợ rằng cũng...!Không nuốt nổi bữa cơm này."
Bạch Tô tự mở vòi nước ra, rửa tay, nhìn Mộ Vãn Vãn một cái.
Cô dĩ nhiên biết Phó Vân Tiêu không có tính nhẫn nại xếp hàng, cho nên, Phó Vân Tiêu hôm nay có thể xuất hiện ở đây, cô cũng có chút ngạc nhiên.
Phó Vân Tiêu yêu Mộ Vãn Vãn, không yêu cô, đây vốn không phải là vấn đề to lớn gì.
Nhưng...!Mộ Vãn Vãn này vượt trội như vậy cô cũng có chút không vui.
Cho nên, Bạch Tô trực tiếp không trả lời Mộ Vãn Vãn, cầm điện thoại lên, gửi cho Vương Tiểu Đồng một tin nhắn thoại, giọng nói còn rất lớn.
"Lần sau cậu đừng đặt cho tôi loại nhà hàng kiểu này nữa, haiz, đều do Phó Vân Tiêu trước kia kết hôn đưa tôi đi ăn quá nhiều đồ ăn ngon, chịu thôi, bây giờ miệng quá kén chọn, đồ ăn bình thường không thích ăn."
Vương Tiểu Đồng lúc này khẳng định đang ở bệnh viện vô cùng bận rộn, thời gian xem tin nhắn của cô cũng không có, cho nên cô nói gì cũng không thành vấn đề.
Nói xong câu này, Bạch Tô cũng không để ý Mộ Vãn Vãn, liền trực tiếp đi vào phòng vệ sinh tìm Bạch Tiểu Bạch.
Mộ Vãn Vãn lộ vẻ tức giận nắm chặt tay, trong lòng không vui, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng...
Cô trực tiếp hất tóc đi ra ngoài, một lần nữa ngồi đối diện Phó Vân Tiêu.
Lúc Bạch Tô đưa Bạch Tiểu Bạch từ phòng vệ sinh đi ra, liền viện một lý do để rời đi, Bạch Tiểu Bạch ở trong hoàn cảnh này quá nguy hiểm.
Cho nên cô nên đi trước sẽ tốt hơn.
Cô đưa Bạch Tiểu Bạch đến một tiệm nhỏ ăn chút gì đó, lúc này mới đưa cô bé đi chơi ở công viên trò chơi.
Sau khi chơi xong về nhà, Vương Tiểu Đồng vẫn chưa về, xem ra...!Cô thật sự bận rộn.
Bạch Tô rất mệt, sau khi dỗ Bạch Tiểu Bạch đi ngủ, bản thân cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Bạch Tô cần phải đến bệnh viện làm, lúc cô rửa mặt đi ra, phát hiện Vương Tiểu Đồng đang ăn sáng rồi, trong ti vi là những tin tức giải trí nhàm chán.
Cô ngồi đối diện Vương Tiểu Đồng, cầm một chiếc bánh sừng trâu, vừa chuẩn bị bỏ vào trong miệng, liền thấy được hai gương mặt quen thuộc trên bản tin.
Một