“Ông cụ An, trước mắt anh ta còn chưa hồi phục trí nhớ, không thành vấn đề.
”
Nhiêu Tuyết nhìn theo hướng Caesar rời đi, trên mặt thể hiện sự chán ghét.
“Ừ, vậy làm thế nào?”
Ông cụ An thản nhiên nói, nhưng có thể thấy được sự nguy hiểm trong câu nói.
“Dụ dỗ.
”
Nhiêu Tuyết dừng lại một lát, cô ta tiếp tục nói: “Trước đây tôi với anh ta đã có một kì nghỉ lễ đáng nhớ, nếu anh ta hồi phục trí nhớ, anh ta sẽ rất ghét tôi vì những gì tôi đã làm, thế nhưng anh ta không có gì thay đổi về cảm xúc cả.
”
Cô ta kiên nhẫn giải thích với ông cụ An.
Phía bên kia điện thoại im lặng một lát, vang lên giọng nói của ông cụ An: “Được, tôi biết rồi.
”
Nói xong câu nói đó, liền tắt điện thoại.
Nhiêu Tuyết nhìn điện thoại một lát, xoay người đi tiếp tục uống rượu, vừa uống rượu vừa mân mê chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này trông rất to, là nhẫn của đàn ông, cho nên Nhiêu Tuyết đeo trên ngón tay cái.
Cô ta nắm chặt chiếc nhẫn, càng nắm chặt, trên mặt càng lộ ra vẻ khổ sở, đau thương.
Vì điều gì… Trong vụ tai nạn đó, Phó Vân Tiêu lại có thể sống sót, còn anh Lâm của cô ta lại chết.
Cô ta không bỏ qua chuyện anh Lâm bị giết hại.
…
Bên kia, trở về tới khách sạn.
Bạch Tô khoác khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.
Cô khó chịu đá đôi giày qua một bên, quay lưng nằm xuống giường.
Cô đã nhận ra được Caesar đã giở trò với mình, rõ ràng cô đến để nghe anh giải thích nhưng lại không nghe được lời giải thích nào, và cô còn bị ném ở đây, quần áo của cô bị rách, thậm chí còn không ra khỏi cửa được.
Bạch Tô tìm mua quần áo trên mạng, mua quần áo, một giờ sau quần áo được đưa tới.
Cô thay quần áo, đùng đùng nổi giận đi xuống dưới lầu.
Ra tới cửa khách sạn, cô thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đây là bóng dáng của người mặc áo đen, đi phía sau Bạch Tô, càng ngày càng xa.
Lông mày của cô hơi nhếch lên, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của người đó.
Tìm một lúc cũng không thấy.
Nhưng có khẳng định, cô biết người này, bởi vì bóng dáng rất quen thuộc.
Một người con gái mặc đồ đen, đi giày cao gót nhẹ nhàng đi tới, dáng vẻ này chỉ có người mẫu chuyên nghiệp đã được đào tạo mới có được.
Bạch Tô đi theo sau, bỗng nhiên cô nhớ tới người có bóng dáng quen thuộc này.
Người con gái đi trước đó không phải ai khác, chính là Mộ Vãn Vãn.
Ngay sau đó, cô nhớ lại lần gặp Thẩm Mạc Bá trước đó, Thẩm Mạc Bác cho cô biết những điều về Mộ Vãn Vãn.
Cô chăm chú đi theo sau, càng cẩn thận hơn, sợ Mộ Vãn Vãn phát hiện.
Mộ Vãn Vãn đi thẳng tới chiếc xe gần đó, bước lên xe đi thẳng về phía trước.
Bạch Tô nhanh chóng gọi một chiếc taxi, bám theo sau chiếc xe đó.
Hai chiếc xe chạy vào con đường vắng, mặc dù chưa chạy tới vùng ngoại ô nhưng cũng ra khỏi khu náo nhiệt.
Ven đường có thể nhìn thấy một vài người con trai và con gái có hình xăm đứng nói chuyện với nhau.
Bạch Tô cũng không dám tới gần, đành phải nói tài xế duy trì khoảng cách, chầm chậm đi theo.
Mộ Vãn Vãn đến một khu biệt thự sau đó mở cửa đi thẳng vào trong.
Bạch Tô bảo tài xế dừng xe lại cách đó không xa rồi cũng xuống xe.
Cô nhẹ tay, cúi người đi theo.
Sau đó cô tìm một cây to bên đường núp vào để theo dõi Mộ Vãn Vãn.
Sau khi Mộ Vãn Vãn dừng xe, cô ấy tới bấm chuông trước cổng biệt thự.
Mộ Vãn Vãn đeo khẩu trang quan sát xung quanh.
Bạch Tô sợ hãi ngồi xổm xuống, sợ bị cô ấy phát hiện.
Mặc dù không biết muộn rồi mà Mộ Vãn Vãn tới đây để làm gì, nhưng trực giác mách bảo chắc chắn Mộ Vãn Vãn không làm chuyện gì tốt!
Không lâu sau, một người phụ nữ cao lớn bước ra khỏi khu biệt thự.
Người phụ nữ tới mở cổng cho Mộ Vãn Vãn, hai người đứng trước cửa nói chuyện với nhau, còn trao đổi thứ gì đó.
Bởi vì đứng xa quá nên Bạch Tô không nghe rõ bọn họ cầm gì trong tay, cũng không nghe thấy bọn họ nói gì nhưng cô nhận ra người phụ nữ mở cửa cho Mộ Vãn Vãn không phải ai khác chính là Nhiêu Tuyết.
Bạch Tô kinh ngạc há miệng ra! Cô không ngờ rằng, hai người đó lại quen nhau như thế!
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hai