Hai người yên lặng một quãng thời gian, đều yên lặng xem video.
Nhưng hai người Bạch Tô và Nghiêm Đình xem ròng rã cả ngày, cũng không phát hiện đầu mối gì.
Phần lớn thời gian, Caesar không ở nhà, chỉ có An Kỳ ở nhà một mình.
Mà lúc Caesar trở lại, thông thường không phải ngủ, thì là đọc sách trong thư phòng, anh cũng không để ý đến An Kỳ.
Nghiêm Đình xem đến buồn ngủ, ngồi trên giường ngáp.
Anh ta xem video, Bạch Tô cũng thế.
Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Tô đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào video, không ủ rũ một chút nào.
Nhìn thấy Bạch Tô vì chuyện của Caesar mà nghiêm túc như vậy, Nghiêm Đình không nhịn được mà nổi lòng ghen tị.
"Đi ăn đi, anh đói, cả tối nay không ăn được một bữa cơm nào.
"
Nghiêm Đình ai oán nhìn Bạch Tô, ánh mắt cứ nhìn ra phía cửa, ra hiệu cho Bạch Tô là mình muốn ra ngoài ăn cơm.
"Hả? Vậy chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.
"
Nói xong, Bạch Tô lấy điện thoại ra, cô một chút cũng không cảm giác được ám chỉ của Nghiêm Đình.
Nghiêm Đình cướp điện thoại của cô, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
"Chị hai à, anh xem video cả ngày với em, không có công lao thì cũng có khổ lao, không thể chỉ có một bữa đồ ăn ngoài là có thể đuổi anh đi chứ?"
Anh ta chu mỏ làm nũng, nhìn Bạch Tô, hi vọng cô sẽ cảm thấy tội lỗi.
Bạch Tô nghĩ lại, Nghiêm Đình nói cũng có lý.
"Vậy anh muốn ăn gì? Xung quanh đây có một quán làm món cay rất ngon, nếu không thì tôi và anh đi ăn đi.
"
Cô kiên nhẫn dò hỏi, nhưng Nghiêm Đình không muốn.
"Không đi, muốn đến nhà em, để em nấu cơm cho anh.
"
Nghiêm Đình thẳng thắn yêu cầu, biểu hiện rất rõ ràng bây giờ tôi vô cùng khó hầu hạ.
Bạch Tô trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, không nói gì, dáng vẻ mặc kệ anh ta, kết quả Nghiêm Đình lại dùng giọng điệu mang theo ý làm nũng nhìn về phía Bạch Tô nói: "Hừ! Sao anh làm bạn lại khổ thế này chứ, cố ý bay về Pháp nhưng lại không giá trị bằng một bữa cơm?"
Nghiêm Đình nói, trong lời nói đều là oan ức, giống như nếu Bạch Tô không đồng ý với mình thì chính là tội ác tày trời.
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, do dự một chút rồi gật đầu.
Nghiêm Đình nói có lý, cô không thể quá hà khắc với Nghiêm Đình!
"Đi thôi, tôi dẫn anh về nhà tôi ăn cơm.
"
Nói xong, Nghiêm Đình lập tức lưu video vào đĩa cứng của mình, rồi mới rời khỏi.
Trên đường về nhà có đi qua một tiệm bán máy tính, Bạch Tô còn tiện thể mua một cái máy tính, rồi gọi thợ đến lắp đặt.
Suy cho cùng thì luôn qua chỗ Nghiêm Đình xem cũng không tiện, hơn nữa buổi tối cô còn muốn xem tiếp.
Sau khi sắp xếp xong, rất nhanh hai người đã đến nhà.
Bạch Tô cũng không nói chuyện với Nghiêm Đình, một mình cô vào nhà bếp làm cơm.
Nghiêm Đình đánh giá phòng khách nhà Bạch Tô, đi tới đi lui, anh ta tràn ngập tò mò.
Bởi vì đây là nhà của Bạch Tô, cho nên cô trang trí thành hồng nhạt, tràn ngập hương vị thiếu nữ.
Trong phòng khách trừ bức tranh, thì chính là một số vật dụng thường ngày của Bạch Tô.
Nhìn một lúc, Nghiêm Đình cảm thấy tẻ nhạt, trực tiếp đi vào nhà bếp, nhìn Bạch Tô làm cơm.
Nghiêm Đình dựa vào cửa, Bạch Tô đưa lưng về phía anh ta, thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tuy Bạch Tô không hay nấu ăn, nhưng kỹ thuật dùng dao của cô lại rất tốt.
Sơ chế thức ăn, nấu nướng, lật xào, dụng cụ làm bếp trong tay Bạch Tô dường như có linh hồn, thành thạo điêu luyện, món ăn làm ra vừa đẹp vừa ngon.
Cũng không lâu lắm, mùi cơm dễ ngửi truyền ra từ trong bếp.
Nghiêm Đình cứ nhìn như vậy, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, trên mặt chậm rãi hiện lên ý cười, hình ảnh này quá ấm áp, ấm áp đến mức lòng anh ta cũng trở nên ấm áp.
"Đừng đứng nữa, mau giúp tôi bưng thức ăn ra.
"
Bạch Tô không quay đầu lại, không thể nhìn ra tia ấm áp say mê trong mắt Nghiêm Đình, vội vàng gọi Nghiêm Đình đến giúp đỡ.
Lúc này Nghiêm Đình mới phản ứng lại, nhanh chóng trả lời một câu: